Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 962: Vật Thể Dài Màu Đen

.



Chương 962: Vật Thể Dài Màu Đen

Chương 962: Vật Thể Dài Màu Đen

Tấm thẻ gỗ trước mặt này cũng vậy, phù văn bên trên lại càng phức tạp hơn một chút.

Vệ Miên duỗi một tay khác ra trực tiếp vồ vào lồng ngực của lệ quỷ, cùng lúc chạm vào tấm thẻ gỗ đó, đột nhiên lệ quỷ hét lên thảm thiết.

Tay của Vệ Miên hơi dừng lại nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi, sau đó cô lại nhanh chóng nắm lấy tấm thẻ gỗ đó.

Tiếng kêu thảm thiết của lệ quỷ càng ngày càng chói tai, có điều, rất nhanh tiếng kêu đó đã nhỏ lại.

Bởi vì tấm thẻ gỗ đã bị Vệ Miên nắm chặt trong tay, cô vận khởi linh khí bao bọc nó lại, lập tức chặt đứt mối liên hệ giữa lệ quỷ và tấm thẻ.

Mà lệ quỷ vốn đã thoi thóp đột nhiên phát ra tiếng hét đinh tai ức óc ngắn ngủi, toàn bộ cơ thể quỷ đều vặn vẹo hẳn đi, không lâu sau đã vỡ vụn thành vô số mảnh và biến mất trong màn mưa đêm.

Vệ Miên nhíu chặt mày, nếu nói trước đó tấm thẻ gỗ trong cơ thể của nữ quỷ Tô Dương kia đã dung hợp một phần với cô ta thì tấm thẻ hiện tại này đã hoàn toàn dung hợp làm một với lệ quỷ.

Một khi tấm thẻ gỗ này rời khỏi cơ thể của lệ quỷ vậy lệ quỷ sẽ giống như mất đi một món đồ chống đỡ mình, lập tức tan thành mây khói.

Xem ra người kia đã thành công rồi.

Trước đó cô đã nhìn qua thiên nhãn, thấy Lý Mẫn Kỳ dùng một vật thể màu đen để khống chế lệ quỷ nhưng ông ta chỉ là người bình thường, chắc chắn sẽ không luyện chế ra được mấy thứ này.

Người đã giao lệ quỷ này cho ông ta rất đáng để nghi ngờ, đối phương cũng rất có khả năng chính là người đã luyện chế tấm thẻ bài mà Đạo môn vẫn luôn tìm kiếm lúc trước."

Chẳng trách ghim bài lên mạng giao lưu huyền học lâu như thế mà vẫn chẳng có tin tức gì cả, hóa ra là vì người này đã đến Hồng Kông.

Nếu đã gặp được vậy Vệ Miên dự định sẽ giải quyết luôn một lần cho xong, tránh cho sau này lại ra ngoài khiến người dị ứng nữa.

Cô không quan tâm đến chiếc Lincoln đỗ ở bên cạnh mà nhanh chóng lao xuống cầu, chỉ trong vài lần hít thở đã biến mất dạng trong màn mưa.

Lý Thiên Kỳ nhìn bóng người mảnh khảnh kia trực tiếp biến mất luôn mà không hề có một chút ý định quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái, trong đôi mắt của anh ta lóe lên tia sáng khó hiểu, nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của Vệ Miên một lúc lâu rồi mới dặn dò: "Đi thôi."

"Vâng, thiếu gia."

Tài xế nhận lệnh, lại khởi động chiếc xe và lái đi, nhưng lần này ông ta đã cẩn thận hơn trước đó không ít, tốc độ cũng chậm hơn một chút.

Đợi sau khi hai người một đường xuống khỏi cây cầu vượt mới phát hiện ra xe của Lý Bá Uyên đang đỗ ngay bên dưới cầu, bên cạnh còn có một chiếc Sedan màu xám không hề bắt mắt.

Tốc độ lái xe của chú Trần lại càng chậm hơn, sau đó bọn họ nhìn thấy Lý Mẫn Kiệt bị người kéo ra khỏi chiếc Sedan màu xám.

Lúc này, tay chân của ông ta đã mềm oặt, trước lồng ngực là một mảng máu to, xem chừng là bị nội thương gì đó mà nôn ra máu.

Nghĩ đến mấy chuyện tà môn mà mình vừa mới gặp phải kia, ánh mắt Lý Thiên Kỳ nhìn về phía ông ta lạnh như băng đá.

Lý Bá Uyên kêu người khiêng Lý Mẫn Kỳ xuống, sau đó bỏ vào trong xe của mình, một đường lái về bệnh viện mà nhà mình mở.

Vốn dĩ ông ta còn muốn dạy dỗ thằng hai đôi chút nhưng không ngờ vừa mới tới đã nhìn thấy đối phương không ngừng phun máu, phun đủ rồi lại càng trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Lý Bá Uyên cũng không thể đứng nhìn con trai xảy ra chuyện ngay trước mặt mình được, cho nên mới chở người đến bệnh viện, có chuyện gì thì đợi con trai tỉnh lại rồi lại nói sau.

Ông ta nhận được tin tức của Vệ Miên mà chạy vội tới đây, đang định gọi điện cho Lý Thiên Kỳ thì nhìn thấy xe của anh ta.

Xác nhận người không sao, vậy những chuyện còn lại phải về nhà rồi mới giải quyết được.

Lúc này, Vệ Miên đã có được thông tin về người đã cho Lý Mẫn Kiệt tấm thẻ bài kia, chính là Lương đại sư – Lương Nguyên Thiều mà Lý Bá Uyên nhắc đến.

Nhưng cô cũng không có dự định đánh úp ngay vào đêm nay, nếu đã có được địa chỉ của đối phương thì ngày khác tới thăm hỏi sau cũng thế.

Hơn nữa, cô còn phải tìm hiểu tình hình của Lương Nguyên Thiều trước, cũng tiện cho biết địch biết ta, lại càng thuận tiện phán đoán xem rốt cuộc tấm thẻ gỗ này có phải xuất phát từ tay ông ta hay không.

Bạn cần đăng nhập để bình luận