Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1030: Rất Có Khả Năng Là Bệnh Tâm Lý

.



Chương 1030: Rất Có Khả Năng Là Bệnh Tâm Lý

Chương 1030: Rất Có Khả Năng Là Bệnh Tâm Lý

Buổi tối, sau khi Đồng Siêu Cường về nhà và nói với vợ chuyện hôm nay đã nhặt được một sợi dây chuyền vàng, thế nhưng, anh ta lại chẳng nhắc đến một chữ nào về thi thể nữ kia.

Vợ của anh ta lật xem sợi dây chuyền vàng đó, rất nhanh đã tìm thấy ký hiệu vàng nguyên chất ở bên trên, hai người vui như đón tết, chỉ cảm thấy hôm nay Thần Tài tới cửa.

Bọn họ chỉ nghĩ đây là sợi dây chuyền mà người khác đánh rơi bên sông, nên nghiễm nhiên coi nó thành của mình một cách yên tâm và thoải mái.

Thậm chí còn nghĩ trực tiếp bán quách sợi dây chuyền vàng này đi nhưng lỡ như bị người bắt được thì lại không hay, còn không bằng đợi lúc nào ra khỏi thành phố, tìm một cửa hàng làm trang sức, nung chảy sợi dây chuyền và một vài món trang sức nhỏ mà mình không thích để làm thành một chiếc vòng vàng.

Đến khi ấy, đừng nói là cảnh sát, cho dù là chủ cũ của sợi dây chuyền cũng tuyệt đối không nhận ra được.

Ngay tối hôm ấy, Đồng Siêu Cường có một giấc mơ không được đẹp cho lắm, trong mơ vẫn là ven con sông đó, có dây chuyền vàng nhặt mãi không hết, cứ nhặt được một sợi là vẫn còn sợi khác.

Sau đó, túi của Đồng Siêu Cường đã chật ních nhưng vẫn có thể không ngừng nhặt, anh ta không còn cách nào khác mà chỉ có thể treo chúng trên cánh tay, sau đó cánh tay treo đầy rồi lại treo lên cổ.

Không đến một lúc mà trên cổ cũng đã treo đầy vòng, Đồng Siêu Cường dần dần có cảm giác mình sắp không thở nổi nữa, anh ta nghi ngờ có phải mình đã treo quá nhiều lên cổ rồi không.

Mấy sợi dây chuyền vàng vốn đang treo trên cổ mình kia đang không ngừng thít chặt lại, rất chặt, như thể sắp cắm vào da thịt của anh ta vậy.

Thẳng cho đến khi đột nhiên điện thoại rung lên thì anh ta mới kinh hoàng tỉnh lại từ trong giấc mơ đáng sợ ấy.

Đồng Siêu Cường sau khi tỉnh dậy theo bản năng sờ vào cổ mình, trên đó trống không, cũng không có dây chuyền vàng nhặt mãi không hết như trong giấc mơ kia của anh ta.

Cơn ác mộng như thế, anh ta cũng chỉ mơ thấy có một lần, ngày hôm sau kể lại với vợ, cô ta còn chê cười Đồng Siêu Cường, nhặt được một sợi dây chuyền còn chưa biết đủ vậy mà lại muốn nhặt được nhiều hơn.

Về phần cảm giác nghẹt thở gì đó, chắc chắn là vì dây chuyền vàng treo trên cổ trong giấc mơ quá nhiều nên ghì xuống xuống.

Trong tiềm thức của Đồng Siêu Cường lại cảm thấy không phải như thế, nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng không biết, cũng may mà sau đó không nằm mơ lại nữa, chuyện này cũng bị anh ta gạt qua một bên.

Sau đó không bao lâu, anh ta bắt đầu cảm thấy không đúng.

Mới đầu chỉ là tay chân lạnh toát, kiểu như những chỗ khác đều mặc quần áo, duy chỉ có hai chỗ này là lộ ra ngoài vậy nhiệt độ cũng thấp hơn những chỗ khác trên người.

Dần dần, tứ chi càng ngày càng lạnh một cách rõ ràng hơn, cứ như thể vừa được lôi ra từ trong tủ đá vậy, lạnh thấu tận xương cốt.

Loại lạnh lẽo này chỉ giới hạn ở tứ chi của anh ta, từ chỗ khớp nối của khuỷu tay và đầu gối hướng lên trên là hoàn toàn không có cảm giác như vậy.

Hơn nữa, anh ta cảm thấy tay chân càng ngày càng cứng ngắc, có đôi khi thậm chí đi đường còn lảo đảo, cầm đồ cũng vô cùng dễ rơi.

Giống như kiểu tay chân không chịu sự kiểm soát ấy.

Đồng Siêu Cường cảm thấy có khả năng mình đã mắc phải căn bệnh lạ gì đó, thế nhưng anh ta đã đến bệnh viện làm một đống bài kiểm tra rồi, xương cốt và thần kinh đều không gặp bất cứ vấn đề nào hết.

Nếu không phải bác sĩ chính tay sờ vào, biết cánh tay đó thật sự lạnh đến bất thường mà chỉ nhìn mỗi kết quả kiểm tra, vậy sợ rằng sẽ còn cho rằng đối phương đang nói đùa.

Loại tình huống này xuất hiện nhiều hơn vào buổi tối, ban ngày sẽ dịu đi một chút, nếu phơi nắng nhiều còn có thể đỡ hơn rất nhiều, ít nhất là có thể cử động được.

Đúng vậy, sau đó tay chân của Đồng Siêu Cường đã không thể cử động.

Bác sĩ đã kiểm tra, nói khớp xương và thần kinh ở cánh tay với lòng bàn tay của anh ta đều không có vấn đề, thậm chí đã kiểm tra cả người một lượt rồi, ngoại trừ một vài bệnh lặt vặt ra thì không có một cái nào có thể dẫn đến triệu chứng như vậy hết.

Không cử động được không phải vì mấy thứ trên mà rất có khả năng là do bệnh tâm lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận