Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 721: Không Phải Là Con Của Cô Ta Đấy Chứ?

.



Chương 721: Không Phải Là Con Của Cô Ta Đấy Chứ?

Chương 721: Không Phải Là Con Của Cô Ta Đấy Chứ?

Không phải là con của cô ta đấy chứ?

Chuyện đã xảy ra trong mấy ngày hôm nay hoàn toàn không nằm trong phạm vi hiểu biết của Vương Tử Văn, cho nên cô ta cảm thấy thi thể của đứa trẻ nằm trong tử cung có thể trôi ra khỏi dạ dày hình như cũng không phải chuyện không có khả năng?

Vệ Miên liếc mắt nhìn cái thứ đã bị cô ta nôn ra kia, sắc mặt không có một chút điểm khác thường nào cả.

Đây mới chỉ là bước đầu tiên, phá bỏ vật chủ của nó khiến nó không có cách nào uy hiếp đến bọn họ được nữa, tiếp theo tây sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Sau đó, Bạch đạo sĩ nhìn thấy Vệ Miên vung tay vài cái trên bụng của Vương Tử Văn, ngón trỏ và ngón cái của cô hơi cong lại làm ra động tác nhón, trông giống như đang thật sự khống chế một thứ gì đó vậy.

"Lấy sợi dây thừng đỏ qua đây."

Bạch đạo sĩ không biết dây thừng đỏ để ở đâu nên nhìn về phía Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn vẫn còn đang chìm đắm trong cơn mắc ói ban nãy mà vẫn chưa bình tĩnh lại được, qua một lúc lâu sau cô ta mới phản ứng lại được Vệ Miên đang hỏi dây thừng đỏ, sau đó vội vàng chạy vào phòng mang kim chỉ ra.

"Đại sư, chỉ đỏ kiểu này có được không?"

"Được!" Vệ Miên nhận lấy sợi chỉ đỏ rồi kéo một đầu, sau đó lấy lá bùa vẫn đang dán lên người Vương Tử Văn xuống, gấp mấy lần, treo trên sợi chỉ đỏ.

Cô cầm sợi chỉ đỏ kia quấn ba vòng vào cổ cái thứ mà mình đang cầm.

Chuyện tiếp sau đấy xảy ra khiến cho Bạch đạo sĩ chỉ cảm thấy khó mà tin tưởng, bởi vì sợi chỉ đỏ kia hoàn toàn dừng lại giữa không trung giống như đã buộc vào một vài thứ nào đó không thể nhìn thấy vậy.

Mà cái thứ bị buộc kia giãy giụa dữ dội một phen xong, rất nhanh đã bị kim quang tản ra trên sợi chỉ đỏ áp chế.

Cùng lúc đó, trong phòng truyền tới tiếng "xoảng" của đồ vật rơi xuống.

Vương Tử Văn nhìn Vệ Miên rồi lại nhìn Bạch đạo sĩ, trong phòng chỉ có cô ta và bà dì giúp việc, làm thế nào mà trong này lại đột nhiên phát ra tiếng động được chứ? Lẽ nào còn có người khác ở đây?

Cô ta không dám đi nhưng không đi không được.

Vương Tử Văn chỉ có thể run lẩy bẩy đứng dậy, siết chặt cánh tay của Bạch đạo sĩ rồi cùng nhau đi về phía phòng ngủ.

Vốn dĩ Bạch đạo sĩ nhìn thấy cái thứ kia bị sợi chỉ đỏ trói chặt là trong lòng đã không còn sợ hãi đến vậy nữa, nhưng bị Vương Tử Văn kéo như thế làm trái tim của ông ta lại nhảy vọt lên.

Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, hai người chậm rãi đi tới đẩy cửa ra.

Trong phòng ngủ rộng rãi và sáng sủa, ngoại trừ một chiếc tủ quần áo chiếm diện tích lớn sát mặt tường ra thì có một chiếc giường siêu rộng.

Mà lúc này, con búp bê có hình dạng trẻ em đặt bên cạnh giường đang nằm dưới đất.

Không nhìn ra được con búp bê này làm bằng chất liệu gì mà trông vô cùng sống động, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm vào hai người họ, thoạt nhìn cực kỳ quỷ dị.

Làn da trắng bệch, không có một tí huyết sắc gì, mang tới cho người một loại cảm giác lạnh như băng.

Trên người con búp bê là một chiếc váy liền màu đỏ tươi, loại màu sắc tươi như thế phối với làn da trắng bệch của nó đã hình thành một sự đối lập rõ ràng, khiến người càng cảm thấy bất thường hơn.

Trên mặt nó cũng không có bất cứ biểu cảm gì nhưng khóe miệng hình như hơi nhếch lên, nụ cười này sẽ không khiến người cảm thấy đáng yêu mà chỉ cảm thấy rợn hết cả người.

Hai người vừa mới đẩy cửa ra đã ngửi thấy trong phòng ngủ tản ra một mùi hôi thối, Bạch đạo sĩ đi lên kiểm tra qua mới biết, hóa ra cái mùi khó ngửi ấy toát ra từ trên người con búp bê kia.

Trong nháy mắt Vương Tử Văn nhìn thấy con búp bê này, con ngươi chợt co rút lại, không biết nghĩ đến gì mà cả người cô ta lại run lên bần bật.

"Là thứ này sao?"

Bạch đạo sĩ dùng một tay bịt chặt mũi, một tay khác chỉ dùng hai đầu móng tay cầm váy của con búp bê, sau đó mang đến trước mặt Vệ Miên với vẻ mặt ghét bỏ.

Oán linh đang bị sợi chỉ đỏ trói nhìn thấy vật chủ ban đầu của mình bị người tìm được là lập tức giãy giụa điên cuồng tiếp.

Nhưng nó giãy giụa rất lâu vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của sợi chỉ đỏ, cuối cùng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Vệ Miên với vẻ oán độc, đều tại ả này hại nó thành ra như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận