Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1145: Tội Gì Phải Nhớ

.



Chương 1145: Tội Gì Phải Nhớ

Chương 1145: Tội Gì Phải Nhớ

Nhưng bây giờ nó lại càng hơn một bậc, trông như da em bé mới chào đời, trở nên càng trắng sáng hơn và trong trẻo hơn.

Lương Hạo Nhiên cảm giác hình như đây không phải ảo giác, dường như có một thứ màu xám xịt nào đó đang từ từ trôi qua khỏi cơ thể của sư phụ, bám vào làn da rồi bị gió núi thổi đi, hóa thành những hạt bụi, tan biến trong không trung.

Mà sau khi không còn cái thứ màu xám ấy nữa, làn da của sư thúc trở nên càng thêm sáng trong, còn tản ra ánh sáng nữa.

Cô ngồi khoanh chân yên tĩnh trên đỉnh núi, cúi mắt không nói gì, trông như Cửu Thiên Huyền Nữ, cao không với tới.

Thẳng cho đến sáng ngày hôm sau, Vệ Miên mới tỉnh táo trở lại, sau khi cô tỉnh lại, phát hiện ra Lương Hạo Nhiên vẫn đang ở bên cạnh mà không khỏi mỉm cười.

"Sao cậu vẫn chưa đi?"

Sư phụ vẫn là sư phụ đó thôi, mặt cũng vẫn là gương mặt đó nhưng Lương Hạo Nhiên lại cảm thấy có chỗ nào đó đã khác đi.

"Tôi làm hộ pháp cho sư phụ."

Vệ Miên nghe vậy chỉ nở nụ cười, cô nhẹ giọng nói: "Tiểu Hắc, cậu đã nhớ lại kiếp trước rồi sao?"

Lương Hạo Nhiên nâng mắt lên nhìn cô, đây không phải lần đầu tiên sư phụ nhắc đến kiếp trước, đôi mắt đen láy của cậu ta không hề dao động một chút nào cả, vẫn là câu trả lời giống y như ngày trước: "Sư phụ, tôi không nhớ được chuyện kiếp trước."

Vệ Miên không nói gì và cũng không nhìn Lương Hạo Nhiên nữa, cô chuyển tầm nhìn đến dãy núi ẩn hiện trong sương mù, im lặng không nói gì cả.

"Sư thúc!"

"Sư thúc!"

Từ xa truyền tới tiếng của Trịnh Hạo, Vệ Miên quay đầu nhìn qua, tiểu tử kia thở hồng hộc chạy tới đây rồi ngồi bệt mông xuống bên cạnh cô.

"Sư thúc, cô ở đây làm gì thế, tôi tìm cô hết một buổi sáng luôn đó."

Trịnh Hạo nhăn nhó mặt mày than thở, tại sao hai người này chạy lên đỉnh núi lại không gọi mình, tuy rằng hôm qua anh ta ngủ có hơi sớm một chút.

Nói là một chút nhưng thật ra là sớm hơn rất nhiều, hôm qua còn chưa đến bảy giờ mà Trịnh Hạo đã buồn ngủ rồi, đợi tìm được chỗ nghỉ ngơi là anh ta cắm đầu chui vào lều ngủ luôn.

Vệ Miên ngẩng đầu nhìn trời, đại khái cũng biết là tầm giờ nào rồi, cô dứt khoát đứng dậy phủi quần áo rồi đi xuống núi.

Trịnh Hạo vừa đi theo sau vừa càm ràm, đợi khi đỉnh núi chỉ còn lại mỗi mình Lương Hạo Nhiên, khóe môi vốn đang mím chặt của cậu ta cuối cùng cũng thả lỏng.

Rất lâu sau, một tiếng thở dài không rõ vang lên.

"... Tội gì... phải nhớ..."

Trước tết mà Vệ Miên vẫn còn ở trong núi, cô dùng điện thoại vệ tinh để gọi cho Ngụy Cảnh Hưng một cuộc.

Nghe thấy năm nay Vệ Miên sẽ không về nhà đón tết, Ngụy Cảnh Hưng bảo cô tự chăm sóc tốt cho mình, mấy hôm nữa sẽ tìm người chở một xe lương thực và trang bị dã ngoại qua bên đó, kêu cô nói với bộ phận mang số một tiếng để tìm người tới nhận.

"Không cần đâu, bọn con không thiếu gì cả, bên trên đã chuẩn bị rất chu đáo rồi."

Sau khi Vệ Miên từ chối, Ngụy Cảnh Hưng cũng không nhắc lại nữa mà nói chuyện phiếm vài câu với cô như thường, còn nói về tình hình gần đây.

Đợi lúc cúp máy, nụ cười trên gương mặt ông ta dần dần biến mất, ông ta ngồi im lặng ở chỗ đó, rất lâu sau mới đứng dậy đi lên lầu.

Trợ lý Lưu thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, tiên sinh đã chuẩn bị nhiều đồ như thế, bây giờ đều không dùng đến nên trong lòng chắc chắn rất buồn bã đây.

Vệ Miên cũng không phát hiện ra tâm trạng của Ngụy Cảnh Hưng có gì không đúng, bước chân của cô không dừng, gần như in lên mỗi một tấc đất trên dãy Tần Lĩnh.

Trong núi dồi dào linh khí, bọn họ còn gặp được động vật đang tu luyện ở chỗ này. Vệ Miên đã tận mắt nhìn thấy một con cự mãng thô như thùng nước, chỉ là nhỏ hơn hắc giao mà cô từng thấy ngày trước một chút thôi, ít nhất tu luyện cũng đã hơn nghìn năm.

Cái thứ đó rất có linh tính, nhìn thấy bọn họ thậm chí còn gật đầu, sau đó mới trườn vào sâu trong dãy núi.

Một năm này đối với Trịnh Hạo và Lương Hạo Nhiên mà nói thu hoạch đều rất to lớn, hai người đã chín chắn hơn trước đây rất nhiều, thực lực lại càng nhảy vọt lên.

Trong khoảng thời gian này, Sở Chính có tới đây một lần, sau khi nhìn thấy mấy người bèn quan sát từ trên xuống dưới một lượt rất lâu, tuy kinh ngạc nhưng cũng không phải vô cùng kinh ngạc, với thiên phú của ba người này, thực lực tăng lên là điều tất yếu thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận