Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 158: Nhiễm Không Ít Âm Sát Khí

.



Chương 158: Nhiễm Không Ít Âm Sát Khí

Chương 158: Nhiễm Không Ít Âm Sát Khí

Chỉ là trên đầu quấn một vòng băng vải, cánh tay trái còn bị nẹp, trên người bị bao phủ bởi một tầng âm khí.

Tuyến tàu điện ngầm này thông tới phố Phong Thủy, trước đây mỗi lần Vệ Miên đi qua bên đó đều có thể gặp được một vài người nhiễm sát khí ngay trên tàu điện ngầm, bởi vì ít nhiều gì thì mấy người này cũng thích giao lưu với đồ cổ.

Không chỉ mấy món đồ cũ được đào từ dưới đất lên kia, mà thậm chí còn có một vài thứ trực tiếp là vật phẩm bồi táng, cho nên hiển nhiên dù nhiều hay ít cũng mang theo sát khí.

Tiếp xúc với chúng lâu rồi, trên người cũng sẽ nhiễm một ít đặc biệt là tay.

Chỉ cần không phải sát khí vô cùng nặng vậy tắm nắng nhiều một chút sẽ không thành vấn đề.

Nhưng có vài người dương khí yếu bị diễm, sợ rằng sẽ gặp xui xẻo một khoảng thời gian.

Mới đầu, Vệ Miên cho rằng người này cũng giống như những người buôn bán đồ cổ kia, sát khí trên người tới từ những món đồ cũ đó.

Nhưng sau khi quan sát kỹ càng hơn, cô lại phát hiện ra không đúng.

Người đàn ông này tên là Trần Đại Bằng, kinh doanh một cửa tiệm đồ cổ không lớn không nhỏ trên phố Phong thủy.

Lúc này, anh ta hơi nhíu mày lại, vẫn còn đang nghe điện thoại.

"Tôi dặn dò cậu chút việc mà sao lại khó như thế nhỉ, trước đây không phải ngày nào cậu cũng nói mình rất lợi hại hay sao? Biết người, quen người kia, tiền chiêu đãi lung tung thập cẩm gì đấy cậu đã tìm tôi báo giá bao nhiêu lần rồi? Ai cũng là bạn của cậu, con mẹ nó, bây giờ kêu cậu tìm một đại sư chân chính thì cậu lại kêu không được?"

Nghe lời mà người bên kia nói xong, Trần Đại Bằng càng tức tối hơn.

"Cậu còn mặt mũi nói đến mấy người mà mình tìm về nữa à, cậu chắc chắn không phải cố tình tìm người tới để chơi tôi đấy chứ? Làm cứ như nhảy đại thần, nhảy đến tận nửa đêm mà chẳng được cái nước mẹ gì hết! Tối hôm đó nên thế nào thì vẫn như thế, đừng có nói mấy lời thừa thãi đó với tôi, tôi hỏi cậu có thể tìm được không đây!"

"Mới đầu cậu nói thế nào hả? Không có bản lĩnh thì đừng có ôm đồm vào người, bây giờ tôi uống nước cũng giắt răng luôn rồi, cậu nói xem tôi có dám lái xe không, nguyên ngày hôm qua xe của tôi đã đâm bốn lần rồi đấy, ai biết hôm nay có thể lấy mạng tôi hay không?"

Vệ Miên nhìn tướng mặt của người đàn ông là cũng đủ biết người này làm kinh doanh đồ cổ, tuy rằng bốc đồng và nóng nảy nhưng cách làm người cũng coi như thành thực và giữ chữ tín.

Tính cách không tốt cho nên thường xuyên cãi nhau với vợ, nhưng cãi nhau vẫn hoàn cãi nhau, còn tình cảm của hai người họ lại rất không tồi, cũng là tướng mặt thủy chung một lòng.

Mà lúc này, ấn đường của anh ta tối đen, cả người ngùn ngụt hắc khí, e rằng quả thật giống như những lời mà anh ta đã nói qua điện thoại, gần đây gặp rất nhiều xui xẻo.

Trần Đại Bằng ngẩng đầu nhìn, thấy gần đến giờ mới dừng bước chân, anh ta hoạt động cái tay đang bị nẹp một chút mà đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo, lại tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Tôi không quan tâm, thế nào cũng được, cậu cứ tìm tới thử xem, có trả tiền hay không cứ phải đợi xem xong rồi hãy nói xong."

"Lần trước ai không trả tiền hả? Tôi không trả thì đã làm sao, cái lá bùa mà ông ta làm chẳng có một tí tác dụng nào hết, dựa vào cái gì mà tôi phải trả tiền? Tôi không chửi ông ta lãng phí thời gian của tôi đã là tốt lắm rồi đấy!"

"Trần Đại Bằng tôi cũng không phải người không có tiền, nếu thật sự hữu dụng vậy đừng nói là mười vạn, cho dù là một trăm vạn thì lão tử cũng trả được, nhưng nếu là cái thứ bùa chuyển vận vô dụng vứt đi đó thì tôi sẽ không trả một xu nào hết!"

Tiếng nói chuyện của anh ta quá lớn, vẻ mặt trông còn hung dữ như vậy khiến đám người vốn đang đứng gần đó đều nhíu mày tránh đi, rất nhanh, nguyên khu vực đó đã chỉ còn lại mỗi anh ta và Vệ Miên.

Vệ Miên không hề nhúc nhích.

Trần Đại Bằng lại nói thêm vài câu với đầu dây bên kia, thấy tàu điện ngầm đã tới mới cúp máy.

Hôm nay là thứ bảy nên trên tàu có không ít người, có điều, vừa mới qua một trạm là cặp tình nhân bên cạnh Vệ Miên đã xuống xe, trực tiếp để trống ra hai chỗ.

Cô với Trần Đại Bằng đồng thời ngồi xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận