Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1129: Thất Tinh Đinh Trận

.



Chương 1129: Thất Tinh Đinh Trận

Chương 1129: Thất Tinh Đinh Trận

Về phần còn lại, đào tạo bồi dưỡng mới lại rồi cho thâm nhập vào là xong.

Mà thông qua thất tinh đinh trận để ghim chết long mạch nhất định phải phối hợp với bùa chú, chôn đinh tại vị trí đã được chỉ định thì trận pháp mới đại thành, sau đó sinh cơ của long mạch sẽ từ từ đứt đoạn sau một khoảng thời gian.

Không phải lập tức đứt đoạn ngay mà là phải trải qua một khoảng thời giap không ngắn, nhanh thì một năm rưỡi mà chậm thì tám đến mười năm, vấn đề này còn phải xem công lực của người vẽ bùa chú thế nào đã.

Mà sở dĩ long mạch Tần Lĩnh bị áp dụng phong lôi thất thập nhị đinh trận cũng chỉ vì long mạch này thật sự quá to, nếu dùng thất tinh đinh thì cần mỗi cái đinh phải sở hữu uy lực cực kỳ mạnh mới được.

Nhưng dựa theo trình độ của Đạo môn hiện giờ để xét thì bọn họ không làm nổi đâu, trừ phi có loại đinh khổng lồ được nuôi dưỡng tại đất cực âm hơn nghìn năm mới miễn cưỡng làm được.

Trong phong lôi thất thập nhị đinh trận năm ấy, Cửu Cúc nhất phái không chỉ dùng cột bê tông khổng lồ để làm đinh mà còn sử dụng biện pháp làm trụ người để tăng cường sát khí, vì muốn ghim chết long mạch mà thật sự không từ bất cứ một thủ đoạn nào.

Cho nên khi đối mặt với long mạch nhỏ này, nếu đối phương chỉ dùng thất tinh trận vậy thể hình của bảy cái đinh này chắc chắn không thể nhỏ được.

Nhưng nếu muốn vận chuyển một vật hình đinh khổng lồ lên núi sẽ không có khả năng không gây ra một chút động tĩnh nào, vậy tại sao lúc bọn họ điều tra nội dung liên quan lại không phát hiện ra một chút điểm khác thường nào chứ.

Một nhóm người Vệ Miên đi lên thuận theo lưng rồng, một đường này có thể cảm giác được sinh khí và linh khí dồi dào mãnh liệt ở xung quanh, đúng vậy, dãy núi này ngoại trừ sinh khí ra còn có cả linh khí nữa.

Hơn nữa, cô có thể cảm giác được càng đi về phía Côn Lôn thì linh khí càng phong phú.

Dãy núi Côn Lôn không hổ là núi thần trong truyền thuyết, cũng là ông tổ của vạn núi tại Hoa Hạ, truyền thuyết nói cung điện của Tây Vương Mẫu được xây dựng trên đỉnh núi Côn Lôn, chỉ là người bình thường không nhìn thấy được mà thôi.

Vệ Miên không biết truyền thuyết này là thật hay chỉ là hư cấu, mà cô chỉ biết chỗ này quả thật là nơi có linh khí dồi dào mà cô nhìn thấy từ sau khi đến thế giới này.

Chỉ là loại dồi dào này là đối với người bình thường mà nói, chứ không thể so được với kiếp trước của Vệ Miên, thậm chí còn không thể so được với trong Bích Thủy Viên Lâm.

Thực vật ở dãy núi Tần Lĩnh đa dạng và phong phú, lúc này lại đang là mùa hạ, thi thoảng còn có thể nghe được tiếng kêu mà các loài động vật phát ra tư trong rừng cây rậm rạp, đủ để thể hiện ra được sự hài lòng thích chí khi sinh sống ở nơi này của chúng.

Ba người Vệ Miên còn nhìn thấy quốc bảo của Hoa Hạ – gấu trúc tại chỗ này, một con lớn dẫn theo hai con nhỏ, mấy cục lông tròn xoe, trông thật hiền lành và đáng yêu.

Vì quanh người cô có linh khí dao động khiến cho gấu trúc khổng lồ theo bản năng muốn lại gần, cho nên ngay khi cô lại gần định sờ một cái thì ba con gấu trúc kia đều không hề có suy nghĩ muốn tránh né một tí nào, thậm chí còn có một con gấu trúc nhỏ chủ động ôm chân Vệ Miên.

Con gấu trúc này đại khái chỉ to cỡ một con Chow Chow, tiếng kêu còn mang theo giọng non nớt rõ ràng, một đôi mắt to long lanh nhìn chằm chằm vào Vệ Miên, trong miệng còn phát ra tiếng kêu như tiếng dê.

Vệ Miên giơ tay xoa đầu con gấu trúc, nó lập tức híp mắt lại đầy thoải mái.

Nhìn thấy bộ dáng không hề đề phòng mình một tí nào của đứa trẻ này, Vệ Miên cũng không biết phải nói gì mới được nữa, hai bàn vuốt dọc theo bộ lông mềm mại, còn suy nghĩ thì lại từ từ bay xa.

Lương Hạo Nhiên và Trịnh Hạo cũng không dám tùy tiện tiến lên, bọn họ có thể cảm giác được lúc này, tâm trạng của Vệ Miên không được đúng cho lắm, hình như cô đang ấp ủ điều gì đó, trong lòng chắc chắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài trông thấy.

Không sai, lúc này trong lòng Vệ Miên hơi rối loạn.

Cô không phải người Hoa Hạ và cũng không có ký ức của nguyên chủ ngày xưa, nền giáo dục mà cô nhận được hoàn toàn khác hẳn với nguyên chủ cho nên cũng không tồn tại loại thù hằn không đội trời chung với nước Oa, cũng không cảm giác được mấy mối thù của quốc gia đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận