Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 201: Chột Dạ

.



Chương 201: Chột Dạ

Chương 201: Chột Dạ

Trước đó Tiêu Chí Minh đã tìm Châu Kiến Dân hỏi thăm về giá cả rồi, đối phương nói hồi đó xem phong thủy cho gia trạch trả mười hai vạn. Tiêu Chí Minh nghĩ ngợi sau đó quyết định tăng hơn gấp đôi, kêu trợ lý chuyển thẳng ba mươi vạn.

Chỉ riêng một đoàn nước ngoài của công ty nước ngoài kia thôi là ông ta đã kiếm hơn con số này rồi. ...

Vệ Miên đang bị Phùng Tĩnh "nghiêm hình bức cung" thì đột nhiên chuông tin nhắn vang lên.

"Há há dừng, ha dừng dừng! Để tớ đọc tin nhắn đã, ha ha lát nữa, lát nữa tiếp tục!"

Vệ Miên cố gắng giãy thoát định đứng dậy nhưng lại bị Phùng Tĩnh cù lét, cười đến mức cả người đều uể oải, mất một lúc mới đứng thẳng lên được.

"Hừ, tạm thời tha cho cậu đó!" Phùng Tĩnh kiêu ngạo.

Vệ Miên vì vừa rồi cười to quá mà lúc này gương mặt còn hơi đỏ hồng, cô lục lọi trên giường tìm kiếm một lúc lâu vẫn không thấy điện thoại đâu.

"Cậu gọi cho tớ đi."

Đợi tiếng chuông vang lên, cô mới phát hiện ban nãy không biết hai người giỡn nhau kiểu gì mà làm bay chiếc điện thoại xuống dưới gầm giường.

"..."

Cô mở điện thoại lên, là một tin nhắn thông báo tài khoản nhận được tiền, Tưởng Tam Xuyên gửi hai vạn đến tài khoản ngân hàng của cô.

Ngoại trừ lúc đầu xem bói ra thì Vệ Miên chưa bao giờ đặt giá niêm yết, đều là dựa vào gia chủ thoải mái cho, cho nên số tiền nhận được có nhiều có ít.

Cô đang định cất điện thoại đi thì Phùng Tĩnh đã nhìn thấy.

"Nhiều tiền như vậy á hả?"

Phùng Tĩnh nắm hai tay lại chống má, rõ ràng cao hơn Vệ Miên không ít nhưng vẫn cúi đầu rúc vào vai cô cọ tới cọ lui.

"Đại lão! Cậu còn thiếu trang sức ở chân không? Là loại biết ăn, biết uống, còn vô cùng nghe lời ấy!"

Nói xong còn ra sức chớp mắt nhìn Vệ Miên.

Vệ Miên bị cô ấy chọc cười: "Giả bộ, cậu cứ tiếp tục giả bộ đi!"

Lúc cô vừa mới tới đã xem qua tướng mặt của ba người bạn cùng phòng rồi, điều kiện gia đình của Phùng Tĩnh chắc chắn không giống như những gì mà đối phương thể hiện ra, có thể nói cô ấy là người có điều kiện gia đình tốt nhất trong mấy người.

Cha của Phùng Tĩnh là cán bộ cấp cao của xí nghiệp quốc doanh, mẹ là bác sĩ, hơn nữa hai người này chỉ có độc nhất một đứa con gái như vậy.

Phùng Tĩnh ngẩng đầu, hai mắt đảo như bi: "Tớ không giả bộ đâu mà nghèo thật đó!"

Vệ Miên nhéo nhẹ hai má của cô ấy.

"Có phải cậu đã quên tớ làm gì rồi không, cậu có tin đến ngay cả hôm nay người nhà cậu mặc quần lót màu gì là tớ cũng có thể bói ra được không?"

Phùng Tĩnh lập tức nghẹn họng, vội vàng nhìn cô với vẻ mặt ghét bỏ: "Êu, cậu biến thái thật đó!"

Vệ Miên cũng bật cười, cười rồi lại cười, đột nhiên cô ngại ngùng sáp tới gần.

"Hoặc là bói về vận đào hoa của cậu gần đây nhé?"

Phùng Tĩnh sững sờ một lúc, đợi sau khi phản ứng lại được Vệ Miên đang nói gì là lập tức trở nên mất tự nhiên, cô ấy lắp bắp đáp: "Đào... đào hoa gì chứ, nào có, nào có đào hoa gì đâu."

"Đào hoa gì à? Cậu cũng có cong đâu, hiển nhiên đào hoa là đàn ông rồi..."

Hai người đang giỡn nhau thì đột nhiên cửa phòng ký túc bị người đẩy ra từ bên ngoài, Trần Viên đi vào trong.

Sau khi đi vào cô ta mới phát hiện ra Vệ Miên cũng có trong phòng, đây là lần đầu tiên Trần Viên gặp được Vệ Miên ở phòng ký túc sau khi chuyện trên diễn đàn xảy ra, cả người cô ta lập tức cứng ngắc.

Nhìn thấy cô ta, Phùng Tĩnh cũng thu lại vẻ xấu hổ trên gương mặt, cô ấy chỉnh lại quần áo trên người mình, gật đầu với Trần Viên một cái rồi quay trở về trước bàn học của mình.

Cô ấy là người có tính cách yêu hận rõ ràng, thật sự không thể chung đụng nổi với loại người "hai mặt" giống như Trần Viên cho nên mới trở thành những người "quen sơ" cùng một phòng ký túc xá.

Người có thể nói chuyện được vài câu với Trần Viên trong ký túc xá có khả năng cũng chỉ có mình Hồ Diễm Diễm, có điều, chủ đề cũng đã gói ghém lại rất nhiều.

Tiệc trà buổi tối trong ký túc xá nữ sinh thường là chủ đề gì cũng dám nói đến hết, Vệ Miên cũng vì thế mà được mở mang tầm mắt hơn.

Chỉ là bây giờ...

Không biết liệu Trần Viên có hối hận hay không nữa.

Vệ Miên đang thất thần thì Wechat vang lên.

Là Phùng Tĩnh!

Vệ Miên: "..."

Con vịt chết còn vẫn còn cứng miệng này, nhìn bộ dáng chột dạ này xem!

Bạn cần đăng nhập để bình luận