Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 216: Nữ Quỷ Nhảy Lầu

.



Chương 216: Nữ Quỷ Nhảy Lầu

Chương 216: Nữ Quỷ Nhảy Lầu

Trong màn mưa mịt mù đột nhiên cô trông thấy một bóng người màu đỏ nhảy từ trên lầu xuống, rơi bộp một phát xuống đất.

Con ngươi của Vệ Miên chợt co rụt lại.

Có điều, cô cũng nhanh chóng phản ứng lại được, thứ vừa nhảy lầu không phải người mà là một con quỷ.

Vệ Miên ngẩng đầu nhìn qua, tòa nhà kia đại khái cao hơn hai mươi tầng, trước đây chắc hẳn nữ quỷ đã từng nhảy lầu chết ở chỗ này.

Có vài con quỷ sẽ lặp đi lặp lại cảnh tượng lúc chết một cách vô thức, trông vô cùng đáng thương.

Ngày hôm sau đi ngang qua chỗ đó, Vệ Miên không nhịn được mà lại nhìn qua, cái bóng màu đỏ kia vẫn lặp lại hành động ngày hôm qua như thế, đi lên rồi nhảy xuống.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Tối thứ sáu trời hiếm khi không đổ mưa, Vệ Miên chọn đi bộ, lúc đến khu vực đấy chỉ mới tám giờ tối.

Những chỗ khác đều đèn đuốc sáng trưng nhưng duy chỉ có một khu vực này, cho dù có đang bật đèn thì cũng vẫn mang theo vài phần u ám, cứ như đứng ở hai thế giới khác nhau vậy.

Vệ Miên nhìn thấy dưới tòa nhà có một quán trà sữa, thông qua cửa kính có thể nhìn thấy bên trong chỉ có hai nhân viên bán hàng, cô đẩy cửa đi vào.

"Chào mừng đã ghé thăm."

Nhân viên tóc ngắn nghe tiếng tiếng mở cửa bèn theo bản năng buột miệng thốt ra, nhưng vừa ngẩng đầu trông thấy Vệ Miên là hai mắt của cô ta không khỏi sáng ngời.

Cô bé này trông đáng yêu quá đi mất!

Vệ Miên thấy nhân viên tóc ngắn kia cứ nhìn mình chằm chằm nên cũng mỉm cười với đối phương.

Cô trông thấy tấm biển sáng đèn ở bên cạnh, bên trên có một cốc trà sữa với vật thể đông lạnh màu đen, bên cạnh viết là thạch dừa đen.

"Cho hai cốc thạch dừa đen, đá bình thường ạ."

"Ba mươi đồng."

Vệ Miên quét mã chuyển khoản rồi đứng ngay bên cạnh nhìn động tác của nhân viên quán, cô cũng muốn hỏi thăm cô ta ít chuyện vì thế mới giả bộ như vô tình hỏi: "Sao ở chỗ này lại vắng thế ạ?"

Nhân viên tóc ngắn nghe thế bèn chun mũi: "Ai mà biết, mấy chi nhánh khác của cửa hàng chúng tôi đều làm ăn rất tốt, nhưng chỉ có mỗi chỗ này là khác thôi, rõ ràng quanh đây còn có cả trường học mà sao việc kinh doanh lại lẹt đẹt như thế chứ."

Cô ta cũng cảm thấy khó hiểu thật sự, quán trà sữa của bọn họ là chuỗi cửa hàng mở toàn quốc, cho dù mở ở nơi nào cũng có thể nói là cực kỳ nổi tiếng, phải xếp hàng mua đồ là chuyện quá bình thường. Nhưng duy chỉ có quán này là khách ghé thăm lại vô cùng ít.

Nếu không phải có đơn đặt giao hàng chống đỡ thì chỉ sợ đã đóng cửa từ lâu rồi.

Thành tích không tốt nên đương nhiên tiền lương của cô ta cũng không tốt theo, nhưng so với những chi nhánh khác thì cô ta nhàn rỗi hơn, cũng coi như vừa có lợi vừa có hại.

Lúc này, vừa vặn có bà bác lao công đi ngang qua cửa sổ, một nhân viên quán tóc dài nhìn thấy bèn vội vàng ra ngoài gọi người.

Không biết hai người đã nói gì mà bác lao công cười ha ha, đi vào trong quán cùng nhân viên tóc dài, miệng còn liên tục nói cảm ơn.

Nhân viên tóc dài quay người đi vào nhà kho nhỏ đằng sau xách một cái túi ra, Vệ Miên liếc mắt nhìn, thấy bên trong toàn là mấy lọ chai nhựa và thùng các tông.

"Từ khi nào lại bắt đầu tình trạng như vậy, hay là xưa nay việc kinh doanh ở chỗ này vốn đã không tốt?" Vệ Miên tỏ vẻ vô cùng tò mò, tiếp tục hỏi thăm.

Động tác tay của nhân viên tóc ngắn không dừng lại, vừa xúc thạch dừa đen vào trong cốc vừa trả lời: "Quán chúng tôi đã mở được ba năm rồi nhưng ba năm liền đều như thế, trước đây nghe chủ quán của chúng tôi từng nhắc tới, nói là vì việc kinh doanh ở chỗ này không tốt nên mới định mở quán, nói là tiền thuê rẻ!"

Trước đây cũng không phải cứ có quán trà sữa mở ở những nơi làm ăn không tốt thì đều có thể kéo nhân khí của cả khu vực gần đấy lên, nhưng cho đến bây giờ, chỗ bọn họ đã lâu như thế rồi mà vẫn không ổn.

Lúc này, bác lao công vừa mới cầm được túi đựng ve chai, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người cũng không nhịn được mà tham gia cùng.

"Chỗ này cũng không phải xưa nay đều như thế đâu, trước đây nó giống cái phố đi bộ bên cạnh kìa, làm ăn phát đạt lắm!"

Vệ Miên chỉ đang đợi một người hiểu rõ sự việc tới đây, cô cũng vội vàng phối hợp đáp: "Vậy sao lại thành ra như bây giờ ạ, cháu thấy chẳng có người nào đi qua đây cả!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận