Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 94: Đáng Sợ

.



Chương 94: Đáng Sợ

Chương 94: Đáng Sợ

Mà khi ấy, tà tu chuyên môn bắt cóc một vài đứa trẻ và cưỡng chế rút hồn phách của chúng ra, cung cấp cho trận pháp sử dụng, từ đó khiến trận pháp trở nên lớn mạnh hơn với tốc độ nhanh nhất.

Đợi sau khi luyện hồn trận luyện hóa đủ linh hồn trẻ con thì thực lực cũng sẽ có sự cải thiện, tà tu sẽ điều khiển nó thử đi luyện hóa hồn lực của các thiếu niên mạnh hơn một chút, sau đó là đến người trưởng thành.

Sự đáng sợ của loại luyện hồn trận này nằm ở chỗ thực lực của nó sẽ tăng theo số lượng hồn phách bị luyện hóa.

Đợi thực lực của luyện hồn trận đạt đến một ngưỡng cửa nhất định sẽ tích trữ những hồn lực còn dư thừa lại, mà tích trữ được bao nhiêu còn phụ thuộc vào phẩm chất pháp khí mà tà tu dùng để bố trí hồi đó.

Cứ cách một khoảng thời gian là tà tu sẽ đi kiểm tra luyện hồn trận mà mình đã bố trí rồi rút hết những hồn lực đã tích tụ bên trong pháp khí đi, sau đó lại sử dụng công pháp đặc biệt rót toàn bộ chúng vào người một quỷ hồn khác.

Cách làm này có thể nâng cao thực lực của quỷ hồn trong một khoảng thời gian ngắn.

Sư phụ nói người từng gặp một tà tu dùng hơn phân nửa hồn lực trong sáu luyện hồn trận để nâng cao một quỷ hồn bình thường nhất lên thực lực của quỷ vương.

Phải biết rằng, từ quỷ hồn bình thường đến quỷ vương, giữa chừng đã trực tiếp nhảy qua ba cấp bậc rồi.

Một quỷ hồn bình thường muốn tu luyện đến quỷ vương ít nhất cần đến mấy trăm năm.

Nhưng sử dụng luyện hồn trận lại chỉ mất một khoảng thời gian rất ngắn!

Luyện hồn trận muốn thu thập được đủ nhiều hồn lực vậy ít nhất cần phải luyện hóa hơn trăm hồn phách bình thường.

Vệ Miên cũng biết lý do tại sao mỗi một đời chủ nhà đều đột nhiên chết bất đắc kỳ tử chỉ sau vài ngày như thế.

Là vì luyện hồn trận vẫn chưa đủ lớn mạnh, ít nhất vẫn chưa mạnh đến mức có thể lập tức rút hồn phách của người ta đi cho nên mới cần đến vài ngày.

Sau này, thực lực của luyện hồn trần dần dần tăng mạnh, thời gian luyện hóa hồn phách càng ngày càng ngắn đi, đợi đến lúc người bạn thuở nhỏ của Tống lão đại kia, lúc nó thử rút hồn phách của đối phương lại vấp phải sự ngăn cản của phật châu.

Cũng chính vì có chuỗi phật châu kia mà ông ta mới giành được một cơ hội sống sót cho mình.

Chỉ là trận pháp này đã luyện hóa không ít hồn phách, thực lực tăng lên rất nhanh, tuy rằng phật châu cũng được tính là pháp khí nhưng thực lực lại không đủ, vẫn tạo thành sát thương nhất định đối với ông ta cho nên mới dẫn đến việc sau khi tỉnh lại người cũng trở nên điên điên khùng khùng như thế.

Nguyên nhân ở đây là vì hồn phách đã thiếu mất một phần.

Mà phần khuyết thiếu này, Vệ Miên không chắc chắn còn có thể lấy về được sau khi trận pháp bị phá giải hay không.

Đã hơn nửa năm trôi qua rồi, khả năng có thể tìm về được là cực thấp.

Cho dù Vệ Miên không có dự định mua căn nhà lầu này nhưng sau khi biết được bên trong có luyện hồn trận vẫn sẽ nghĩ cách phá giải trận pháp.

Mấy thứ thương thiên hại lý thế này không nên tồn tại trên đời.

Trong tay cô không có pháp khí thuận tiện, chỉ dựa vào thực lực hiện tại muốn tay không phá vỡ trận pháp sẽ phải hứng chịu kết cục địch tổn thất một nghìn còn mình tổn thất một nghìn hai!

Cô sẽ không vô tư đến mức đó đâu.

Vất vả lắm cô mới được trọng sinh một lần, cũng không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được.

Nhưng cô không thể trực tiếp nói câu này ra bởi vì cô cũng không giải quyết được.

Tống lão đại chở Vệ Miên về nhà, sau khi biết được cô cũng không có cách nào với căn nhà lầu kia mà trong lòng còn hơi thất vọng.

Ông ta cho rằng vị đại sư mà mình gặp được này có thực lực lớn mạnh, có thể mua được căn nhà trong tay người bạn kia chứ!

Cho dù đến khi ấy không thể bán dựa theo giá thị trường nhưng ít nhất cũng có thể hồi vốn, nhưng không ngờ...

Ôi!

Xem ra, chỗ đó quả nhiên hung hiểm, vẫn nên khuyên vợ của người anh em, nếu không được thì bán nửa giá thôi!

Tiền có thể về được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tóm lại vẫn tốt hơn là cả ngày đều ôm khư khư củ khoai nóng phỏng tay đó.

Cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể chuyển sang tay người khác.

Lúc trước, ông ta đã bảo đừng có mua rồi nhưng hai người họ không chịu nghe, giờ thành ra như thế này cũng không thể trách ai được.

Vệ Miên cũng không biết mấy suy tính nhỏ này của Tống lão đại, nếu cô đã nhìn trúng căn nhà lầu kia vậy hiển nhiên khỏi cần tốn công sức và thời giờ đi tìm nhà nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận