Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1108: Về Quê

.



Chương 1108: Về Quê

Chương 1108: Về Quê

Vì thế ngay ngày hôm sau, bộ phận vệ sinh an toàn thực phẩm trong tỉnh và ủy ban kiểm tra kỷ luật lần lượt phái nhân viên công tác đến tiến hành kiểm tra và đánh giá tình hình vệ sinh của Canh cay tê Tiểu Lượng, cũng điều tra luôn bộ phận có liên quan tại Thanh Bình bản địa, xem có phải thật sự tồn tại tình huống quan chức và doanh nghiệp cấu kết với nhau hay không.

Cũng may mà Tôn Trường Hà nghe lời nhắc nhở của Vệ Miên mà đã có sự ứng phó từ trước, các cửa hàng không đạt tiêu chuẩn về vệ sinh an toàn thực phẩm trước đó đều bị kiểm tra vệ sinh một cách nghiêm ngặt trước khi mở cửa kinh doanh trở lại, hơn nữa còn lưu trữ video và ghi chép trên giấy tờ, lúc này đều bị lấy ra làm bằng chứng.

Vì có sự chuẩn bị đầy đủ này, nên tuy rằng Tôn Trường Hà cũng bị liên lụy nhưng cũng chỉ là bị đánh giá phê bình một trận.

Mà Canh cay tê Tiểu Lượng thì thảm hơn, không chỉ bị cưỡng chế ngừng kinh doanh mà còn vì chuyện lần này mà bị toàn bộ cộng đồng mạng chửi, bây giờ đã không còn người nào đến quán anh ta ăn cơm nữa.

Ba người thành hổ, tin đồn đã biến thành canh của Canh cay tê Tiểu Lượng dùng chuột chết để chế biến.

Bây giờ bọn họ vừa nhìn thấy bảng hiệu của Canh cay tê Tiểu Lượng là lại cảm thấy cả người ngứa ngáy, cứ như thể có bệnh truyền nhiễm gì đó vậy.

Chuỗi cửa hàng canh cay tê bị buộc phải đóng cửa, người làm việc ở trong quán đều phải nghỉ việc ở nhà, cần một con đường mưu sinh khác.

Trên gương mặt của mọi người hiện đủ thứ biểu cảm, chỉ lo quá trình làm việc trong một cửa hàng có danh tiếng không tốt như thế của mình liệu có làm ảnh hưởng đến chuyện tìm việc sau này hay không.

Trong một góc nào đó, trên gương mặt của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại không thấy chán chường một tí nào cả, ngược lại còn thoáng lộ vẻ sung sướng!

Đợi anh ta nhận xong phần tiền lương cuối cùng và về đến nhà, vừa mới mở cửa ra đã ôm chặt người phụ nữ ở trong nhà.

"Vợ ơi, anh đã trả thù cho em rồi! Bây giờ anh đã khiến thằng chó kia phải sứt đầu mẻ trán , danh tiếng bị hủy hoại, anh ta sẽ không còn mở được quán canh cay tên đó nữa đâu."

Người phụ nữ vừa nghe xong lập tức cười xán lạn: "Tuy rằng em đã cố hết sức buông bỏ rồi, nhưng nhìn thấy thằng ngu đó bị ép phải sống chật vật, em vẫn cảm thấy vô cùng sung sướng!"

Nói xong, hai người nhìn nhau mà cười, tất cả đều không còn phải nói ra nữa.

Nếu như Phương Hiểu Lượng có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ nhận ra, hai người này có một người chính là nhân viên nhà bếp kiệm lời và trầm tĩnh của nhà mình, còn một người khác chính là cô vợ cũ suýt chút nữa đã bị anh ta tung tin đồn nhạy cảm kia. ...

Vào lễ Quốc Khánh, Hoàng Nhị Muội dự định về quê một chuyến, nghĩ đến trước đó Vệ Miên có nói cũng muốn về quê cô ta nên dứt khoát gọi cả người đi luôn.

Vệ Miên vừa nghe được lập tức bỏ lại Đoán Mệnh Quán, dẫn theo Trịnh Hạo và Lương Hạo Nhiên cùng Hoàng Nhị Muội tới An Cát.

Lái xe một ngày đường cũng chỉ có mỗi hai tiếng đầu tiên là Vệ Miên tự lái để tìm sự mới mẻ, còn sau đó cô để Lương Hạo Nhiên và TRịnh Hạo thay phiên nhau lái, còn cô thì ở hàng ghế sau ngủ khò khò.

Đợi đến buổi tối cuối cùng cũng tới An Cát.

Lúc này, trời đã tối đen, nghĩ đến tầm này lên núi cũng không nhìn thấy gì cả nên tối hôm đó cô ở lại nhà của Hoàng Nhị Muội một đêm, ngày hôm sau mới đi lên núi.

Phía bên An Cát này tuy rằng nhiều núi nhưng nhân khẩu ít, hiển nhiên môi trường cũng được bảo vệ rất tốt, thường xuyên có thể nhìn thấy động vật từ trên núi xuống.

Mấy người đi dạo trong núi một vòng nhưng không thấy động vật lớn gì cả, có điều, thỏ hoang, gà rừng, chuột chũi... đều không chỉ nhìn thấy một con.

"Đây chính là nơi mà hồi nhỏ tôi thường hay tới, bên kia còn có một con sông, bọn trẻ con hay chơi ở sườn đồi với ven sông nhiều nhất, chỉ là khi ấy sức khỏe của tôi không tốt, bà nội không cho tôi xuống nước nên tôi chỉ có thể ngồi trên sườn đồi nhìn, quả thật nhìn mà phát thèm lên được."

Vệ Miên đứng trên một gò đất nhỏ và nhìn xung quanh, ngoại trừ con sông có thể nhìn thấy được kia thì còn có thể trông thấy mấy ụ đất nhỏ trên sườn đồi nữa.

Đó là một bãi tha ma.

Vệ Miên liếc mắt nhìn bãi tha ma đó, đột nhiên cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng nhìn kỹ hơn lại không cảm giác được.

"Qua bên đó xem đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận