Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1079: Sư Thúc, Bao Giờ Chúng Ta Mới Đi

.



Chương 1079: Sư Thúc, Bao Giờ Chúng Ta Mới Đi

Chương 1079: Sư Thúc, Bao Giờ Chúng Ta Mới Đi

Vệ Miên gật đầu rồi lại cầm đũa lên ăn cơm, còn không quên giục hai người bọn họ.

"Ăn nhanh lên, tối nay dẫn hai người các cậu đi trải sự đời."

Hai người vừa nghe xong là trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, biết sư thúc/ sư phụ chưa bao giờ nói dối, hai người vội vàng ăn như hổ đói cho xong bữa.

Vệ Miên nhìn bộ dáng này của bọn họ cũng chỉ mỉm cười.

Không sai, cô muốn đi gặp con hắc long kia, cô muốn biết cái thứ kia có liên quan đến việc sinh khí trên hòn đảo này biến mất hay không, còn cả ánh mắt rình trộm mà cô đã cảm giác được vào ngày đầu tiên bọn họ lên đảo, có phải cũng tới từ nó luôn không?

Huống chi, mấy thứ như giao long này chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, bất cứ một người nào nghe nói đến, chỉ sợ rằng đều muốn tận mắt được chứng kiến, Vệ Miên cũng rất có hứng thú đối với ân oán giữa con hắc giao kia và hai ông già.

Ăn cơm xong có thể trở về chỗ ở, trải qua một phen bôn ba cả ngày trên núi khiến người nào cũng mệt không thở nổi, lúc này chỉ muốn quay về cái giường của mình để nằm thẳng cẳng, chứ không muốn nhúc nhích một ít nào hết.

Rất nhanh, trong nhà ăn chỉ còn lại mỗi một bàn bọn họ.

Hai người Lương Hạo Nhiên đã ăn cơm xong nhưng lại không đi, bởi vì hai người nhìn thấy Vệ Miên vẫn đang chậm rãi ăn cơm.

Vệ Miên lại như không phát hiện ra vẻ thúc giục trong ánh mắt của bọn họ, một lúc lâu sau mới ăn xong, lúc cô lau miệng thì trong nhà ăn, đừng nói là tuyển thủ dự thi mà đến ngay cả ban giám khảo cũng đã đi hết sạch.

"Sư thúc, bao giờ chúng ta mới đi?"

Trịnh Hạo nóng lòng lắm rồi, anh ta vốn không giỏi về mảng phong thủy cho nên vòng thi đấu hôm nay khiến anh ta cực kỳ đau đớn.

Hơn nữa, anh ta cảm thấy sư thúc có chuyện gì đó không nói với bọn họ khiến cho trong lòng Trịnh Hạo ngứa ngáy, dù sao thì đi theo sư thúc cũng luôn có thể được trải sự đời, cứ ôm chắc ô dù này là được.

Vệ Miên nhìn trời, thấy sắc trời đã hoàn toàn tối đen: "Các anh về tắm rửa ngủ nghỉ trước đi, nửa đêm tôi sẽ qua tìm các anh."

Trong thôn có một đám thầy phong thủy ở, cô vẫn dự định sẽ khiêm tốn một chút, có vài chuyện vẫn thích hợp làm lúc đêm khuya vắng lặng hơn.

Vì thế đợi đến nửa đêm, Vệ Miên xác nhận hô hấp của Ô Mạn Mạn ở chung phòng với mình đã bình ổn mới lặng lẽ ngồi dậy, cô bước ra khỏi chỗ ở một cách im hơi lặng tiếng rồi đi về phía căn nhà mà hai người Trịnh Hạo đang ở.

Hai người này ở chung một phòng, gọi dậy cũng tiện hơn, ba người nhanh chóng tập hợp rồi đi về chỗ ban ngày đã vào núi.

Đêm nay cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà hình như mặt trăng bị mây che lấp, không để lộ ra một chút ánh sáng nào cả, đi đến đâu cũng chỉ thấy tối mù tối mịt.

Đợi ra khỏi thôn rồi, Vệ Miên mới kể lại sự việc mà mình đã phát hiện ra cho bọn họ nghe, bao gồm cả long mạch và hắc giao.

"Long mạch? Giao?"

Lương Hạo Nhiên đã từng nghe qua hai từ này rồi nhưng lại chưa từng được nhìn thấy.

Ngược lại, Trịnh Hạo hiếm khi thu lại vẻ cà lơ phất phơ, biểu cảm trên gương mặt đã nghiêm túc hơn không ít.

"Sư thúc, hai thứ này xuất hiện chung, tôi cứ cảm thấy không phải trùng hợp."

Ánh mắt của Vệ Miên nhìn thẳng về phía trước, cô không nói gì cả, một lúc lâu sau mới "ừm" một tiếng.

Đây cũng chính là lý do tại sao đêm hôm khuya khoắt rồi mà cô vẫn phải ra ngoài xem thử.

Đợi vào trong núi, ba người lôi đèn pin của mình ra, chỉ nghe thấy "tách" một tiếng, con đường núi trước mặt đã sáng choang như ban ngày.

Vệ Miên: "..."

Trịnh Hạo nhìn chùm sáng bắn ra từ chiếc đèn pin của mình rồi lại nhìn của sư thúc và sư đệ, anh ta không nhịn được mà thấy kiêu ngạo hẳn.

"Vận động ngoài trời nhất định phải chuẩn bị... đèn pin mạnh!"

"... Tắt đi."

Trịnh Hạo không hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, chùm sáng trước mặt lập tức tối dần.

Vệ Miên cực kỳ muốn trợn trắng mắt: "Có phải anh bị ngốc không đấy, chúng ta lén lút vào núi, anh bật một cái đèn pin cường quang là sợ người khác không nhìn thấy anh sao?"

Trịnh Hạo ngây người, một lúc lâu sau mới nuốt nước miếng, toang rồi!

Vệ Miên cũng không thèm để ý đến anh ta nữa mà kêu Lương Hạo Nhiên dẫn đường, nhanh chóng tiến đến địa điểm mục tiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận