Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 393: Rõ Ràng Chính Là Phương Viên

.



Chương 393: Rõ Ràng Chính Là Phương Viên

Chương 393: Rõ Ràng Chính Là Phương Viên

Tuy rằng người đã đến tuổi trung niên nhưng khí chất lại rất nho nhã.

Phương Viên lớn lên giống mẹ ruột của mình – Ngô Giai Giai hơn, hai người ngồi dàn hàng trên ghế, hai gương mặt na ná nhau đều đang nhìn về phía Vệ Miên với vẻ chờ mong.

"Tình hình hôm ấy khá hung hiểm, trước mắt, chị Phương đây sẽ không có vấn đề gì cả, có điều, ông Phương nói rất đúng, cứ phòng bị như vậy cũng không phải biện pháp."

Vệ Miên chuyển tầm nhìn về phía Phương Viên: "Học tỷ nghĩ kỹ lại thử xem mình có từng đắc tội với người nào không, hoặc là cản đường của ai không?"

Phương Viên lắc đầu: "Lần trước em nói với chị xong là chị trở về nghĩ kỹ lắm. Chị không hẹn hò yêu đương nên không tồn tại mâu thuẫn tình ái, tuy rằng cha chị có chút tiền nhưng chị cũng chưa từng khoe ở trường học mà luôn cố gắng khiêm tốn. Ngoại trừ mấy hôm nữa sẽ xuất ngoại đi du học ra thì cũng không có chuyện gì khác cả, thật sự không thể nghĩ ra được có việc gì đáng để người ta phải ra tay."

Gương mặt của cô ta tràn đầy vẻ khó hiểu vì cô ta thật sự không tài nào hiểu được. Tuy rằng lúc cái miệng của cô ta khá thẳng thắn cũng đã đắc tội với không ít người nhưng có thể đắc tội đến mức khiến đối phương muốn hại chết cô ta, vậy chắc hẳn nói thế nào cũng không đến độ đó đâu.

"Ra nước ngoài du học à?"

"Ừa." Phương Viên gật đầu: "Khoa triết học có ba suất được nhà nước cử đi du học, chị chiếm một suất trong số đó. Suất này có móc nối với thành tích của biểu hiện thường ngày, trong khoa cân nhắc rồi mới xác định ứng cử viên, chị đảm bảo không đi cửa sau đâu."

Phương Trung Thiên nghe thế cũng gật đầu: "Điều kiện gia đình chúng tôi không kém, Viên Viên muốn đi du học thì hoàn toàn có thể đi tự túc, nhưng con bé có năng lực dựa vào bản thân, một người làm cha như tôi đương nhiên cũng sẽ đồng ý rồi."

Phương Trung Thiên vừa nói xong câu này là trong lòng Vệ Miên hơi dao động.

Cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai cha con, mấy câu nói vừa rồi của đối phương nghe qua chỉ như thuận miệng thốt ra nhưng cô lại không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn.

Rõ ràng có điều kiện có thể đi tự túc nhưng lại chiếm suất trong khoa, đối với một vài người không có điều kiện để đi tự túc mà nói liệu có phải chính là cản đường rồi không?

Nghĩ như vậy, Vệ Miên bèn mở thiên nhãn.

Sau khi một màn sương mù trắng tan đi, cô nhìn thấy phòng học quen thuộc ở trước mắt.

Phương Viên đang ngồi trong phòng học đợi lên lớp, bên cạnh đều là những sinh viên giống như cô ta, nhưng hôm nay vẻ mặt của mọi người đều hơi khẩn trương và hưng phấn.

Bởi vì hôm nay giáo sư sẽ công bố danh sách ra nước ngoài du học.

Người khẩn trương là mấy người quanh năm giành được học bổng hạng nhất, hạng hai, mà người hưng phấn là các sinh viên bình thường.

Phương Viên cũng hơi thấp thỏm, trước đó cô ta đã tìm tới giáo viên để hỏi qua rồi, lần này mình có xác suất rất lớn có thể có tên trên bảng, nếu có thể dựa vào thực lực của bản thân để giành được cơ hội ra nước ngoài du học, cô ta cảm thấy cha chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng.

Rất nhanh, giáo sư đầu tóc bạc phơ đã cắp sách đi vào lớp.

Ông ta liếc mắt nhìn trạng thái của các sinh viên là đủ biết mọi người đang đợi gì rồi. Lúc này, cho dù có giảng bài thì bọn họ cũng không có tâm trạng để nghe đâu.

Vị giáo sư già nở nụ cười, cũng không thừa nước đục thả câu mà trực tiếp công bố quyết định trong khoa.

Căn cứ theo thành tích và biểu hiện ngày thường, cuối cùng quyết định ra ba người, ba người này gần như có thể nói là ba người đứng đầu trong khoa.

Sở dĩ nói là gần như bởi vì thành tích của Phương Viên không ổn định đến thế, cô ta và hạng tư suýt soát vô cùng.

Về phương diện biểu hiện ngày thường, hai người cũng không phân cao thấp. Hai người đầu tiên đều rất dễ xác định, duy chỉ có một suất này là giáo viên già cũng phải đắn đo cân nhắc rất lâu mới chọn Phương Viên.

Dưới tình huống thành tích, biểu hiện thường ngày và thực lực tương đương, lúc giáo sư già chọn người khó tránh khỏi sẽ mang theo một chút cảm xúc cá nhân, so sánh tính cách của hai người này với nhau thì ông ta lại càng thích Phương Viên hơn.

Tính cách thẳng thắn, có gì nói nấy, nếu cô ta phạm lỗi cũng khiêm sẽ khiêm tốn lắng nghe, cho dù có gì đó không vui nhưng một chuyện qua rồi chính là quá khứ, sẽ nhanh chóng trôi qua, sau này lúc tiếp xúc cũng sẽ không vì chuyện trước đây mà hạch sách không thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận