Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 301: Vừa Rồi Là Tiếng Gì Vậy

.



Chương 301: Vừa Rồi Là Tiếng Gì Vậy

Chương 301: Vừa Rồi Là Tiếng Gì Vậy

Nghĩ như thế, Trương Khải lại ngồi dậy, cầm tờ giấy đỏ kia, thấy sợi tóc bên trong vẫn còn nguyên vẹn như cũ, điều này khiến cho anh ta càng thêm khẳng định chắc chắn mình đã làm không đúng một trình tự nào đó, bằng không, sợi tóc này không có khả năng còn tồn tại bên trong tờ giấy đỏ được.

Vì thế, anh ta cẩn thận tỉ mỉ, không dám làm sai một bước nào cả, dựa theo trình tự mà cha đã dạy mình trong trí nhớ rồi thi pháp lại lần nữa.

Cùng với chú ngữ được đọc ra, cơn đau đớn trên người anh ta dần dần biến mất, điều này khiến cho Trương Khải càng cảm thấy lần này mới chính xác này, xem ra vừa rồi đúng là có bước nào đó không đúng rồi.

Khi chú ngữ đọc được một nửa, Trương Khải đã có thể hoàn toàn khẳng định lần này anh ta chắc chắn không làm sai, rất nhanh sẽ thành công thôi, phú bà kia sẽ yêu anh ta đến chết đi sống lại.

Anh ta muốn khiến đám đàn bà đó phải mua xe, mua nhà cho anh ta, sau đó tiếp tục dùng số tiền này để nuôi nhiều đứa con gái khác hơn, nghĩ đến bộ dáng trên giường của những người phụ nữ kia là anh ta lại có phản ứng đáng xấu hổ.

Có điều, mấy thứ này đều là chuyện sắp xảy ra nhanh thôi, anh ta càng đọc lại càng có phản ứng, chỉ cảm thấy một vài bộ phận nào đó càng lúc càng to, càng lúc càng lớn.

Cùng với một chữ cuối cùng của chú ngữ được đọc xong.

"Bốp" một tiếng!

"Áu..."

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết và tê tái vang vọng khắp toàn bộ nhà khách, dọa rất nhiều vị khách đang ngủ trong những căn phòng khác đồng loạt tỉnh lại, khoác áo chạy ra ngoài kiểm tra.

"Sao thế?"

"Vừa rồi là tiếng gì vậy?"

"Đã xảy ra chuyện gì, có phải có người kêu thảm thiết không?"

"Chắc không đâu, có phải có người kêu tiếng đó quá to không nhỉ?"

"Tiếng có to đến đâu cũng không thể mang âm điệu như thế được, lẽ nào gặp phải vật cản?"

Một người đàn ông xăm cánh tay trông rất lưu manh cười nói với vẻ ngả ngớn, những người đàn ông khác cũng bật cười theo, thấy sau đó không còn tiếng gì nữa, mấy người lại quay về phòng mình.

Khoảng thời gian sau đó cũng không còn tiếng động gì khác nữa.

Mà lúc này, Trương Khải ở cách bọn họ một cánh cửa đã mặt đỏ gay và sưng tấy, anh ta hơi hé miệng nhưng vì quá mức đau đớn nên không thể phát ra được bất cứ một âm thanh nào khác, chỉ cảm thấy bên dưới háng truyền tới cơn đau đớn như xuyên thủng tim gan, cuối cùng thì anh ta cũng hiểu được thủ pháp của con ranh chết tiệt kia có tác dụng gì rồi.

Nhưng lúc này có nói gì cũng đã quá muộn, gốc rễ của một người đàn ông đã hoàn toàn mất hẳn.

Mà chuyện này cũng không phải chỉ đến đây là xong, nếu Vệ Miên đã nhúng tay vào một lần vậy không thể để chuyện tương tự như vậy phát sinh thêm một lần nào nữa, cô dựa theo địa chỉ đã nhìn thấy qua thiên nhãn và tìm được đến quê nhà của Trương Khải, gặp được cha của Trương Khải và cả mẹ của anh ta.

Khi Vệ Miên đến đó thì mẹ Trương đang ngồi trong sân giặt quần áo, mà cha Trương lại cầm một cái roi ngồi ngay bên cạnh, thấy động tác của mẹ Trương chậm là quất ngay một roi vào người bà, còn phải kèm theo thóa mạ.

"Con già nhà mày, làm có tí việc mà chậm như thế, có phải mày cố tình không?"

Mẹ Trương nghe được câu này lại nhanh chóng làm việc trong tay, còn phải quay đầu vừa cười vừa trấn an chồng: "Em sẽ làm nhanh, sẽ làm nhanh hơn mà, anh tuyệt đối đừng giận, nếu tức quá hại người thì phải làm sao, anh nhìn em đi, em tự đánh mình cũng được."

Nói rồi, bà còn giơ tay lên không hề do dự mà hành động bằng cả hai tay luôn, không qua bao lâu đã tự vả vào mồm mình liên tiếp mười máy cái.

Gò má của bà sưng lên với một tốc độ cực nhanh, có điều, làm như vậy quả thật đã khiến cha Trương nguôi giận hơn.

"Mụ già, nếu không phải mày còn có thể làm ít việc thì tao còn giữ mày lại được chắc? Ngày nào cũng ăn cơm của tao, uống nước của tao, nếu không phải có tao nuôi mày thì mày đã chết đói từ lâu rồi, kêu mày làm có tí việc mà cũng lề mà lề mề, lão tử thấy rõ ràng mày thèm đòn chắc rồi!"

Cha Trương chửi đủ rồi lại quay về ghế ngồi, vừa ngâm nga vừa lắc lư.

Mẹ Trương thì cười lấy lòng, thậm chí còn đi vào nhà lấy một cái chăn mỏng ra đắp lên người cha Trương, sau đó lại nhanh nhẹn quay về bên cạnh chậu quần áo, vội vàng giặt giũ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận