Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 779: Ma Nam

.



Chương 779: Ma Nam

Chương 779: Ma Nam

Vệ Miên mấp máy môi, rõ ràng không lên tiếng nhưng giọng nói của cô lại truyền vào trong tai của ma nam trẻ tuổi một cách rõ ràng.

"Hơn hai mươi tuổi, lấm la lấm lét, chiều cao cùng lắm là hơn một mét sáu, người gầy đét, mặc một cái áo len màu xanh dạ quang, trước ngực đeo một chiếc túi màu trắng."

Ma nam trung niên đáp lời một cách vô cùng tự nhiên.

Nói xong mới phát hiện ra không đúng, sao giọng nói vừa rồi lại sai sai thế nào ấy nhỉ, nghe rất giống giọng nữ giới?

"Ông anh, vừa rồi là anh lên tiếng sao?"

Ma nam trung niên chẳng hiểu gì cả: "Tôi không nói gì đâu nhé!"

Ma nam trẻ tuổi nhìn xung quanh, quanh đây người tới người lui, còn có người sáp lại gần bên đó xem náo nhiệt, rõ ràng không có một người nào dời tầm nhìn lên người anh ta nhưng vừa rồi anh ta thật sự đã nghe thấy có người nói chuyện mà.

Anh ta sợ đến mức không khỏi ôm chặt hai cánh tay của mình, êu, thật sự làm quỷ sợ muốn chết đi được!

Vệ Miên nói lại nội dung mà mình vừa mới nghe được cho Trịnh Hạo, tiểu tử này lập tức đoán ra được nguồn gốc thông tin, vì thế bàn quay đầu nói với bảo vệ trẻ kia: "Tôi hỏi thăm được có người đã nhìn thấy, là một thanh niên mặc áo len màu xanh dạ quang đã nhặt đi rồi, trước ngực anh ta đeo một cái túi màu trắng, anh có thể đi điều camera ở những chỗ khác xem người kia đã đi đâu rồi."

Bảo vệ vừa nghe thế đã vội vàng lôi bộ đàm ra ngay, anh ta tìm những người khác ở phòng bảo vệ giúp mình điều camera.

Dựa theo mốc thời gian làm mất ví tiền mà cô gái nói để tua ngược video lại, rất nhanh đã nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc tương tự trong một camera ở gần đây.

Nghe được tin tức, đám người vây xem xung quanh đều trực tiếp hô lên thật quá may mắn, vậy mà lại có người nhìn thấy thật.

Bảo vệ trẻ cũng cảm thấy may mắn, anh ta đã bị cô gái này dày vò đến sắp chết luôn rồi, bằng không, nếu thật sự tạo ra dư luận không tốt gì đó cũng phải tốn công tốn sức giải thích một phen. Anh ta không ngừng cảm ơn nhân chứng trong lòng, cảm ơn đối phương không chỉ nhìn thấy mà còn có thể nhớ rõ được cách ăn mặc của người kia.

Mà lúc này, cô gái vừa rồi còn nức nở nghẹn ngào không ngừng cũng thôi khóc, gương mặt đỏ bừng lên, hai con mắt lại nhìn chằm chằm vào Trịnh Hạo với vẻ ngại ngùng.

Bảo vệ định dẫn cô ta đến phòng camera để xem video vừa trích xuất nhưng gọi mấy lần mà cô gái kia vẫn lề mà lề mề ở đó.

Mất một lúc lâu, cô ta mới sáp đến trước mặt Trịnh Hạo, nhỏ giọng nói: "Cái đó..."

Mấy bác trai bác gái vẫn chưa rời đi cũng không nhịn được mà nhìn qua khiến cho hai gò má của cô ta càng thêm đỏ bừng, giọng nói cũng bẽn lẽn hơn vài phần.

"Có thể thêm Wechat được không, đợi tôi tìm được ví tiền rồi, tôi muốn gửi lời cảm ơn anh."

Lúc này, trong mắt ông bác vốn đã khá chướng mắt cô ta lại càng hiện ra vẻ chán ghét một cách đầy trắng trợn hơn.

Hừ, vừa rồi còn gấp đến đòi sống đòi chết chỉ vì không tìm được ví tiền, lúc này có được tin tức lại không mau chóng qua bên đó, trái lại còn đi xin phương thức liên lạc của thanh niên trẻ người ta.

Đến ngay cả bảo vệ cũng cảm thấy cạn lời.

Nhưng cũng có người xem náo nhiệt, muốn biết Trịnh Hạo sẽ có biểu hiện thế nào dưới lời tỏ tình của cô gái kia.

Vệ Miên cũng nhìn anh ta với vẻ mặt xem trò như thế.

Nhưng chỉ thấy Trịnh Hạo lập tức thu lại vẻ hóng hớt trên gương mặt, anh ta hắng giọng một cách nghiêm túc, giọng nói còn cố tình giảm xuống vài tông, nghe qua vô cùng trầm thấp.

"Thí chủ, bần đạo là người cõi tiên, chủ tu vô tình đạo!"

Cô gái: "..."

"Phụt!"

Có người không nhịn được mà lập tức phì cười nhưng cảm thấy không ổn cho lắm nên lại vội bịt chặt miệng lại.

Cô gái chỉ cảm thấy mặt mình như bị người vả mạnh cho một phát, đối phương thậm chí còn không bằng lòng tìm một lý do đàng hoàng hơn một chút, lại còn giả bộ là đạo sĩ, sao không nói mình là hòa thượng luôn đi!

Hừ!

Cô ta hừ mạnh một tiếng rồi quay người rời đi!

Đi được vài bước thấy bảo vệ vẫn chưa đi theo, cô ta bèn quay đầu lại quát với vẻ mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc có đi không đây? Lề mà lề mề."

Đám người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, đợi người rời đi rồi là cả đám phá lên cười.

Vệ Miên liếc mắt nhìn về phía hai ma nam vừa rồi đã nán lại, ở chỗ đó đã không còn người nào nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận