Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 498: Hai chân dạng ra đổi một bao gạo

.



Chương 498: Hai chân dạng ra đổi một bao gạo

Chương 498: Hai chân dạng ra đổi một bao gạo

"Đại Bằng, đại sư mà cậu nói đang ở đâu?"

"Đúng rồi Đại Bằng, đại sư đã tới chưa, chúng tôi đều đang đợi người đây!"

Các bác gái mồm năm miệng mười, bọn họ đều là những người sống trong mấy căn hộ gần đó, mấy hộ gia đình này đều nghe thấy tiếng đánh nhau, vừa nghe nói Điền Chấn Bằng định tìm đại sư nên nháo nhào chạy tới vây xem.

Điền Chấn Bằng giới thiệu Vệ Miên với mọi người: "Đây chính là đại sư mà tôi nói, cô ấy đã từng xem cho rất nhiều người giàu có, người muốn tìm cô ấy còn phải đặt lịch hẹn trước nữa kìa, em họ của tôi với cháu trai của đại sư là bạn bè nên mới có thể chen hàng được."

Có một bác gái uốn quả đầu xoăn ngắn liếc mắt nhìn gương mặt trẻ con của Vệ Miên xong, lập tức lộ ra vẻ hơi bất mãn: "Đại Bằng này, chúng ta đã là hàng xóm nhiều năm như thế rồi, cậu cũng không thể hại chúng tôi được chứ? Người mà cậu tìm tới nào có phải đại sư gì đâu, đây không phải chỉ là một cô gái trẻ thôi sao?"

Trước đây bà ta đã từng nghe nói loại chuyện như bắt quỷ này, nếu như không thể thành công trong một lần, chọc giận đối phương thì sẽ dính đến cả mạng người, đến khi đó, mấy hàng xóm sống ở xung quanh như bọn họ sẽ bị nhắm đến đầu tiên cho mà xem.

Một bà bác khác mặc áo len lông cừu màu hồng liếc mắt quan sát cả người Vệ Miên từ trên xuống dưới rất lâu, sau đó bĩu môi với vẻ chán ghét: "Đúng rồi đấy Đại Bằng, cho dù người mà cậu tìm tới thật sự là đại sư nhưng cũng trẻ tuổi quá rồi. Đừng trách dì Trương nói chuyện khó nghe, tôi nói với cậu này, làm cái nghề này cũng giống như làm bác sĩ thôi, đều là càng lớn tuổi thì càng lợi hại. Mấy người trẻ tuổi đều là ra ngoài luyện tập, chắc chắn không thể tìm bọn họ tới giúp được đâu.

Có vài người lại càng không thể trông vẻ bề ngoài, càng ưa nhìn thì lại càng không có tác dụng gì! Có vài cô gái lại càng là như thế nhé, toàn nghĩ bây giờ là xã hội cũ gì đó, hai chân dạng ra đổi một bao gạo."

Hai bác gái bên cạnh không nói gì cả, tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy Vệ Miên quá trẻ tuổi nhưng họ thiện chí giúp người quen rồi, còn nữa, mọi người đều là nữ giới, không cần thiết phải ăn nói hà khắc như vậy.

Ngược lại, Tiêu Nhất Bân và Điền Chấn Bằng đều sa sầm mặt mũi.

Giọng nói của Điền Chấn Bằng nghe nặng nề hơn hẳn: "Bác Trương này, bác nói chuyện chú ý một chút đi!"

Vệ Miên liếc mắt nhìn người đàn bà vừa lên tiếng kia.

Bà bác họ Trương này tự xưng mình là dì nhưng tuổi tác đại khái cũng phải hơn năm mươi rồi, chỉ là gương mặt với tuổi tác không quá tương ứng, thoạt nhìn trẻ tuổi hơn không ít.

Mắt của bà ta hẹp dài, đuôi mắt hơi cong, lúng liếng, trắng đen không phân rõ, là mắt hoa đào điển hình.

Điều này cho thấy con người bà ta khá được hoan nghênh, trước giờ quan hệ nhân sinh không tồi, nhưng quan niệm trinh tiết kém, lại thấy xương gò má của bà ta cao, to, gần với vị trí lệ đường, chứng minh người này vô lý tùy hứng, hơn nữa, có tướng khắc phu nhẹ.

Vệ Miên còn thấy cung tử nữ của bà ta bị bao phủ bởi khí đen nhẹ, cô hừ nhẹ một tiếng: "Bác gái này thật biết nói chuyện, biết nói như thế hay là nói thêm mấy câu nữa đi?"

"Hai chân dạng ra đổi một bao gạo, kiếm tiền như thế đúng là nhanh thật, bà bác này, bà am hiểu về ngành nghề này như thế, có phải năm đó bà cũng làm giàu bằng cách này không?"

"Phụt, khụ khụ!"

Một người phụ nữ trung niên đứng trong góc phì cười thành tiếng, kết quả lại phát hiện ra tầm nhìn của mọi người đều hướng về phía này.

Người phụ nữ trung niên vội vàng giả bộ ho khan, sau khi ho vài tiếng, thấy bác gái Trương vẫn còn nhìn về phía mình nên đành giải thích: "Tôi vốn muốn kiềm cơn ho nhưng kết quả lại không nhịn được, không sao, mấy người các bà cứ tiếp tục đi, không cần quan tâm tôi khụ khụ khụ, tôi ho một lúc là thôi ấy mà."

Bị bà ta ngắt ngang như thế, mấy lời định chửi ra khỏi mồm của bác gái Trương muốn cũng bị ấn trở về, mặt bà ta nghẹn đỏ cả lên.

Vệ Miên cũng không quan tâm đến mấy chuyện này, ở trước mặt nhiều người như thế khiến cô mất mặt vậy cô cũng không cần thiết phải giữ lại thể diện cho người này.

"Không ai bắt ép bà phải ở đây cả, nếu bà tin thì ngậm miệng vào và ở lại, còn nếu bà không tin, hay là đi thăm con trai bà trước đi, bị đưa đến bệnh viện mà không có một người nhà nào ở bên cạnh cũng đáng thương lắm đấy."

Bạn cần đăng nhập để bình luận