Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 596: Thăm dò

.



Chương 596: Thăm dò

Chương 596: Thăm dò

Tên ngốc to xác, à không, bây giờ phải gọi một tiếng anh Vĩ, tên đầy đủ là Vương Đại Vĩ.

Lần này Vương Đại Vĩ vẫn dẫn theo bốn người đàn ông cường tráng lần trước, anh ta nhìn thấy trước mặt chỉ đặt có một trăm vạn mà trực tiếp sa sầm mặt mũi.

"Tụi mày rượu mời không uống thích uống rượu phạt đúng không, anh mày cũng được tính là người đã lăn lộn trên phố rất nhiều năm rồi, nếu như tụi mày không trả được tiền thì anh cũng chỉ có thủ đoạn thôi, có thể bán mấy phụ tùng nào đó trên người tụi mày đổi lấy ít tiền."

Ánh mắt tối tăm và u ám của Vương Đại Vĩ liếc một vòng quanh người của hai cha con, Trần Bảo Trụ cảm thấy mình như đang bị một con rắn độc nhìn trúng.

"Mày từng đây tuổi rồi chắc chắn người ta không cần đâu nhưng con trai mày vẫn còn trẻ, mấy bộ phận nào đó lại đang là lúc hữu dụng, kiểu gì cũng có người cần, bán một cái không đủ thì mình bán thêm mấy cái nữa, kiểu gì cũng có thể gom được đủ tiền thôi."

Sắc mặt của Trần Bảo Trụ lập tức thay đổi, tuy rằng ông ta chưa từng tận mắt nhìn thấy nhưng tóm lại cũng có nghe nói qua rồi.

Nổi tiếng nhất chính là quả thận!

"Tụi... tụi bây dám! Tao... tao sẽ báo cảnh sát!"

Vừa nghe nói Trần Bảo Trụ định báo cảnh sát, năm người lập tức bật cười ha ha.

"Mày báo đi, tốt nhất là bây giờ báo luôn cũng được, để xem cảnh sát tới nhanh hay là dao của bọn tao nhanh hơn."

Một người đàn ông cường tráng trong số đó xách Trần Quân đến trước mặt mình như xách một con gà.

Anh ta mò bên hông ra được một con dao rồi cứa một đường qua phần hông của Trần Quân một cách không nhanh không chậm.

Vết thương không sâu nhưng lập tứ chảy máu, cộng thêm bộ dáng dữ tợn của anh ta khiến Trần Quân lập tức sợ hãi kêu la: "Á! Á á! Cha! Cha mua cứu con với cha!"

Trần Bảo Trụ thấy mấy người này ra tay không nương tình, bình thường chắc chắn cũng đã từng làm không ít chuyện xấu, nếu như ông ta không trả tiền cho bọn họ vậy cũng không biết sẽ bị tra tấn như thế nào nữa.

"Anh... anh Vĩ, tôi thật sự không móc ra được nhiều tiền như vậy, viện tử này cũng không đáng bao nhiêu tiền. Anh xem... có thể thư thư cho vài bữa được không, tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách trả tiền mà! Về phần bộ phận gì đó kia, chúng ta vẫn nên bỏ qua đi ha. Tôi chỉ có mỗi một đứa con trai như vậy, nếu nó có mệnh hệ gì thì tôi... tôi cũng có lỗi với ông bà nội đã mất của nó quá, đúng không?"

Vương Đại Vĩ cũng chẳng thèm quan tâm đến mấy chuyện này, đòi nợ nhiều rồi, có loại người nào mà anh ta chưa từng gặp qua đâu, đến ngay cả một người già đến bảy, tám mươi tuổi quỳ trước mặt anh ta mà anh ta còn chẳng buồn nâng mí mắt lên nhìn nữa là. Chút chuyện này của Trần Bảo Trụ thậm chí còn chẳng khiến suy nghĩ của anh ta mảy mảy dao động dù chỉ là một chút.

Tầm nhìn của anh ta liếc một vòng quanh căn hộ của nhà họ Trần, rất nhanh đã nhìn thấy bức ảnh chụp gia đình treo trên tường.

Đây là ảnh chụp một nhà bốn người vừa mới được chụp vào tết năm ngoái, ngoại trừ hai cha con Trần Bảo Trụ ra thì vẫn còn hai nữ giới nữa.

Một người đàn bà thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, trên gương mặt đầy nếp nhăn và tàn nhang, đây chắc hẳn là vợ của Trần Bảo Trụ - Hầu Tương Cầm.

Nói cách khác, chính là mẹ ruột của người kia mà bà chủ đã nói.

Từ trên gương mặt dãi nắng dầm sương này có thể nhìn ra được người đàn bà đã hơn bốn mươi tuổi vẫn còn nét thướt tha như xưa, có thể thấy hồi còn trẻ bà ta chắc chắn là một đại mỹ nhân.

Một người khác trông có vẻ chỉ khoảng mười mấy tuổi, chắc là đứa con gái được đẻ sau khi Hầu Tương Cầm tái giá.

Nhưng cô gái trẻ này trông chẳng có nổi một nửa điểm nào giống mẹ của cô ta, ngược lại rất giống Trần Bảo Trụ.

Cô ta có một gương mặt như cái bánh to, ngũ quan như bị đế giày giẫm bẹp, thật sự xấu không còn gì để nói.

Vương Đại Vĩ nhìn bức ảnh chụp gia đình chỉ có bốn người mà trầm mặc, xem ra người mà bà chủ của bọn họ muốn có quan hệ không thân thiết gì với gia đình này rồi, vậy mấy chuyện mà bọn họ đã làm có phải cũng thành công dã tràng rồi không?

Anh ta nghĩ đã ra ngoài nhiều ngày như thế rồi cũng không tiện tay trắng trở về, thế là anh ta trực tiếp kêu người xách hai cha con này qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận