Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 946: Vị Khách Thứ Hai

.



Chương 946: Vị Khách Thứ Hai

Chương 946: Vị Khách Thứ Hai

Thẳng cho đến khi ông Đinh nói mình phải đi nhà vệ sinh, Trương Ba vội vàng ngỏ ý mình cũng muốn đi, thế là hai người cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh.

Sở dĩ Trương Ba khăng khăng đòi đi theo ông Đinh cũng là vì ông ta chính là một trong mấy người mà đại sư đã chỉ ra, trước khi xác định được đối phương có thật sự mắc bệnh lây nhiễm qua đường sinh dục hay không, ông ta vẫn tồn tại một chút nghi ngờ nho nhỏ đối với lời nói của Vệ Miên.

Sau khi vào nhà vệ sinh, ông Đinh giơ tay cởi thắt lưng nhưng lại không vội xả nước, ngược lại cúi đầu nhìn xuống dưới một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên.

Trương Ba làm như không có chuyện gì mà hỏi: "Nhìn gì thế?"

Giọng điệu của ông Đinh tràn đầy vẻ nghi ngờ: "Không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỗ đó của tôi như bị loét ấy, cũng không đau không ngứa gì cả, ai mà biết được nó lại loét hẳn mấy chỗ thế này."

Trương Ba rùng mình trong lòng: "Lở loét thế nào, ông đã đến bệnh viện khám chưa?"

"Khám cái đó làm gì chứ?" Ông Định xua tay với vẻ không để ý: "Hôm qua tôi đã bôi thuốc chống viêm rồi nhưng không có tác dụng, hôm nay lại đổi sang loại thuốc khác vậy, không đến mấy ngày là có thể khỏi thôi."

"Tôi cảm thấy ông vẫn nên đến bệnh viện khám thì hơn."

Ông Đinh từ chối: "Không đi, toàn là một đám bác sĩ nữ trẻ tuổi, để người ta nhìn thấy cái chỗ đó cũng xấu hổ lắm, tôi tự bôi thuốc mấy hôm là khỏi ấy mà."

Trương Ba thấy ông Đinh thật sự không muốn đi nên cũng không khuyên nhiều thêm nữa, lúc này trong lòng ông ta đang rối như tơ vò.

Lở loét ở chỗ đó, là bệnh giang mai sao?

Nói như vậy, đại sư thật sự đã nói đúng rồi!...

Vệ Miên tiễn vị khách đầu tiên đi xong, còn chưa đợi bao lâu là vị khách thứ hai đã tới.

Đây là một người đàn ông trẻ tuổi, trông cũng chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, lúc này đang nhìn quanh quất với vẻ mặt tò mò.

Lần đầu tiên gặp mặt người này là Vệ Miên đã không nhịn được mà nhíu chặt mày.

Chỉ vì người này mặt mày vàng vọt, lông mày loạn xạ, gian môn nổi màu xanh đậm, sương mù đen xuyên thẳng qua ngũ đình, chứng minh chưa đến một tháng nữa anh ta sẽ có họa tù tội!

Nhưng trước mắt vẫn chưa có chuyện gì xảy ra cả, Vệ Miên cũng thu lại nét mặt và mời người ngồi xuống.

"Xin hỏi quý danh của tiên sinh? Tới đây là muốn xem bói về việc gì?"

Người đàn ông nhìn thấy cô trẻ tuổi như vậy mà còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng xuất phát từ lễ phép, anh ta cũng không nhìn chằm chằm vào mặt đối phương.

"À, chào đại sư, tôi họ Châu, về phần bói gì..."

Đồng Lỗi gãi đầu: "Tôi muốn bói xem mình phù hợp với công việc gì!"

Vệ Miên nhướng mày: "Phù hợp với công việc gì sao?"

"Đúng vậy!"

Đồng Lỗi thở dài một tiếng và kể lại chuyện đã gặp được gần đây cho cô nghe.

Năm nay anh ta hai mươi tám tuổi, cũng chưa từng đi làm công việc chính thức gì cả mà đã quen tản mạn, không chịu được sự giam cầm của chế độ sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ tan làm đó.

Nhưng không tìm được một công việc đàng hoàng lại cứ cảm thấy có lỗi với cha mẹ và có lỗi với vợ, mắt thấy đã sắp ba mươi tuổi đầu rồi, anh ta vẫn nên ổn định đi thôi.

Sau khi nghĩ như thế, anh ta muốn tìm một công việc đàng hoàng, nhưng liên tiếp tìm được mấy chỗ, chỗ nào cũng chưa được làm được bao lâu là đã không làm nổi nữa.

Hoặc là bị cho thôi việc, hoặc chính là bản thân anh ta làm việc không thấy vui vẻ nên chủ động xin nghỉ, hoặc là công ty người ta phá sản.

Dù sao còn chưa đến một năm mà anh ta đã đổi đến hơn mười công việc rồi.

Đồng Lỗi có suy nghĩ định tự mình làm ăn kinh doanh, trong nhà cũng bằng lòng lấy tiền ra cho anh ta, mấu chốt là không có phương hướng cho nên anh ta rất mê mang, chỉ muốn tìm một người để xem bói thế nào.

Vệ Miên nghe xong cũng im lặng một lúc: "Có mang sinh thần bát tự theo không?"

"Có mang có mang!"

Vệ Miên nhanh chóng bấm ngón tay tính toán xong, thấy cũng tương tự với những gì mà mình nhìn ra được từ tướng mặt, cô đang định lên tiếng thì đột nhiên thiên nhãn mở ra.

Sau khi một màn sương mù trắng quen thuộc qua đi, trong hình ảnh trước mặt xuất hiện một căn phòng được trang trí rất sang trọng, lúc này, Đồng Lỗi đang nằm trên giường ngủ khò khò.

Bạn cần đăng nhập để bình luận