Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1167: Ngoại Truyện 1

.



Chương 1167: Ngoại Truyện 1

Chương 1167: Ngoại Truyện 1

Chính Dương Tông.

"Vệ sư tỷ, chưởng môn sư thúc kêu tỷ qua đó một chuyến."

Vệ Miên đang lén lút đếm tiền trong phòng đột nhiên bị giọng nói truyền tới từ bên ngoài dọa sợ hết hồn.

Cô vội vàng đáp một tiếng, đợi tiểu đệ tử rời đi rồi mới cất hết tài vật đã đổ ra ngoài vào lại trong rương, một lần nữa bỏ vào tủ quần áo.

Ở đây có một có hang cực kỳ bí mật, là nơi mà Vệ Miên đặc biệt khoét ra để giấu tiền.

Không còn cách nào khác, ai kêu cô chính là mục tiêu bị toàn bộ sư huynh nhìn chằm chằm như hổ đói rình mồi chứ, mấy người kia ngày nào cũng dùng ngũ quỷ vận tài thuật để đối phó với cô chính là vì muốn chuyển hết tài vận trên người cô đi.

Cũng may mà Vệ Miên có sư phụ giúp đỡ, dùng đảo vận tài thuật lại vận chuyển hết tài vận về.

Cho nên số tiền trong tay này đều tới như thế nào thì cũng không có người biết rõ hơn cô, cũng không thể để mấy sư huynh biết được, bằng không cô làm sao mà giả nghèo giả khổ được nữa?

Sau khi xác nhận cái rương đã được giấu kỹ, Vệ Miên nhảy chân sáo đến tịnh thất của sư phụ.

Cô lặng lẽ đẩy cửa ra rồi thò cái đầu nhỏ nhìn vào trong.

Chính Dương Tử ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, lúc này đang nhắm mắt ngồi thiền. Cô đang định rụt đầu về thì nghe thấy một tiếng quát trầm thấp: "Đi vào!"

Vệ Miên lè lưỡi, lần này cô nghênh ngang đẩy cửa ra, vừa cười hì hì vừa nghiêng đầu hỏi: "Sư phụ, người gọi con?"

Chính Dương Tử nhìn bộ dáng không hề chín chắn một tí nào đó của cô mà không khỏi trừng mắt: "Không có một chút phong thái của cô nương gì cả, bỏ váy xuống!"

Lúc này Vệ Miên mới phát hiện ra vạt váy của mình vẫn đang kẹp vào thắt lưng, vừa rồi chui vào tủ quần áo quá nhập tâm nên quên mất, cô vội vàng chỉnh trang lại quần áo rồi nhìn sư phụ với vẻ mặt nghiêm túc.

Chính Dương Tử lắc đầu bất đắc dĩ: "Con qua đây ngồi đi."

Đợi khi Vệ Miên ngồi xuống đệm hương bồ, ông mới quay người lấy Ngọc Cốt Phiến ra.

"Cái này cho con."

Vệ Miên chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn giơ hai tay nhận lấy Ngọc Cốt Phiến, trong nháy mắt một người một quạt vừa tiếp xúc, Ngọc Cốt Phiến đã kích động phát ra tiếng "vù vù."

Nhìn thấy một màn này, trong mắt Chính Dương Tử lóe lên vẻ phức tạp nhưng cũng chỉ là thoáng chốc mà thôi, rất nhanh đã khôi phục lại như thường.

Nhanh đến mức Vệ Miên hoàn toàn không có một chút cảm giác gì hết.

"Sư phụ, tại sao vậy?"

Vệ Miên ho nhẹ một tiếng, tròng mắt lại đảo như bi, trong đầu cô bắt đầu lục xem khoảng thời gian này mình đã phạm những tội gì?

Là chuyện cô lén lút dùng kéo cắt thủng một lỗ trên quần xà lỏn của tứ sư huynh bị sư phụ biết được? Hay là cô ném phân vào trận thạch của tam sư huynh bị phát hiện?

Hay là chuyện cô dùng bùa nổ làm nổ tung cấm địa đã bị người vạch trần?

Không phải đã nói rất lâu rồi không có người nào tới chỗ đó hay sao? Sao hôm qua mới làm mà hôm nay đã bị bắt rồi?

Không biết bây giờ mình quay về nhét đệm vào người rồi quay lại có kịp nữa không?

Suy nghĩ trong đầu Vệ Miên đã chạy xa hai mươi dặm, ngay cả bị phạt phải dùng tư thế gì để chép sách cũng đã nghĩ xong, nhưng không ngờ một câu nói tiếp theo của Chính Dương Tử lại trực tiếp khiến cô ngu người.

"Sau này Ngọc Cốt Phiến thuộc về con."

"Phịch!"

Vệ Miên sợ đến mức không ngồi được nữa mà lập tức ngã khỏi đệm hương bồ.

Cô không có thời gian chỉnh lại quần áo trên người mà vội vàng quỳ dưới sàn, nhìn Chính Dương Tử với vẻ mặt nghi ngờ và kinh ngạc.

"Sư phụ, người... người nói đùa phải không?"

Vẻ mặt của Chính Dương Tử nghiêm túc, trông không có một dấu vết nói đùa nào cả.

"Đương nhiên không phải nói đùa rồi, vi sư từng nói đùa khi nào, trước đây không phải con rất thích cái quạt này hay sao, bây giờ Ngọc Cốt Phiến đã thuộc về con, sau này nhớ đối xử với nó cho tốt!"

Trước đây Vệ Miên vô cùng thích Ngọc Cốt Phiến, hơn nữa, cái quạt này cũng vô cùng thích cô, mỗi lần đến tay cô là đều sẽ kêu vài tiếng vù vù rất vui vẻ.

Còn sáu vị sư huynh khác đụng vào thì Ngọc Cốt Phiến cũng sẽ không xuất hiện tình trạng như thế, trước đây Vệ Miên cũng muốn hỏi sư phụ nhưng hồi đó vẻ mặt của sư phụ cũng không dễ coi một tí nào hết, cho nên cô chỉ đành nuốt lại lời vẫn chưa kịp thốt ra khỏi miệng.

Lúc này, tuy rằng sắc mặt của sư phụ không khó coi như trước đây nhưng vẫn có một chút khác biệt so với bình thường, rõ ràng là không hỏi ra được gì đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận