Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 321: Kiếp

.



Chương 321: Kiếp

Chương 321: Kiếp

Thông minh hơn người, tư duy nhạy bén, thân ở địa vị cao, bọn họ còn thường có quý nhân hỗ trợ, về mặt sự nghiệp cũng có rất nhiều trợ thủ đắc lực, trở thành một nguồn lực tốt khiến mình thành công.

"Quyền vi cốt chi phủ, quyền tú tắc cốt doanh, quyền ác tắc cốt liệt," xương gò má của Đặng Kiến Trung không cao lên hẳn mà hai gò má đầy đặn, đây là tướng mặt điển hình của người làm nên đại sự.

Cung nô bộc cũng đầy đặn có thịt cho thấy bên cạnh người như vậy có rất nhiều người có năng lực, hơn nữa, còn vô cùng được cấp dưới kính trọng và ủng hộ.

Hôm đó khi gặp ở Tam Thanh Quan, Vệ Miên đã nhìn ra được khí vận trên người ông ta ngút trời, đó là do vừa mới được thăng chức, vẫn chưa ổn định.

Kết hợp với trước đó nhìn ra được vài thông tin có liên quan đến cung phụ mẫu từ trên người của Đặng Trung, cộng thêm ngày trước cô tình cờ nghe bạn học nhắc đến chuyện quan trường biến động, cho nên cô cũng không khó suy đoán ra được thân phận của đối phương.

Nhưng bây giờ cách lúc gặp ở Tam Thanh Quan còn chưa đến một tháng, khí vận màu đỏ trên người ông ta không những không thu vào trong cơ thể mà ngược lại còn có dấu hiệu tan biến dần.

Điều này khiến cho Vệ Miên rất nghi ngờ.

Đặng Kiến Trung cũng không hề ngạc nhiên một chút nào về việc Vệ Miên có thể ngay lập tức nói ra được thân phận của mình, ông ta nghe lời đi vào trong mảnh sân nhỏ.

Hai người đều không phải người thích phí lời vô nghĩa, Đặng Kiến Trung trực tiếp bày tỏ rõ ý định tới đây: "Vệ đại sư, tôi muốn mời cô bói giúp tôi một quẻ về đường làm quan."

Nói ra thì Đặng Kiến Trung được điều đến thành phố Thanh Bình cũng được gần nửa năm rồi, theo lý mà nói thì thời gian nửa năm này đã đủ cho một người làm quan ổn định địa vị của mình nhưng ông ta lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

Nhiệm mà ông ta phân xuống, các bộ ngành đều có thể chấp hành một cách bình thường và cũng giành được hiệu quả không tồi, tuy rằng thành tích cũng có một chút nhưng ông ta vẫn không có cảm giác kiểm soát được hết tất cả trong tay như cũ.

Loại cảm giác đó rất ảo diệu, kêu ông ta miêu tả thì ông ta thật sự không biết phải miêu tả thế nào, nhưng trong lòng rõ ràng rất không yên tâm.

Từ lúc Vệ Miên phát hiện ra khí vận trên người Đặng Kiến Trung đang tiêu tan là đã bắt đầu quan sát thật kỹ tướng mặt của ông ta rồi, nhưng cô không nhìn ra được có gì khác thường cả.

"Sinh thần bát tự của ông."

Đặng Kiến Trung đưa sinh thần bát tự mà mình đã chuẩn bị sẵn từ trước tới, sau khi cầm lấy, Vệ Miên nhanh chóng bấm ngón tay tính toán.

Đợi sau khi tính xong, cô hơi nhíu mày: "Đúng là sắp tới ông có một kiếp thật, nếu qua được kiếp này hiển nhiên có thể hoàn toàn đứng vững chân ở thành phố Thanh Bình, nhưng nếu không qua được vậy toàn bộ sự cố gắng trong mấy năm này đều sẽ hóa thành bong bóng xà phòng hết, thậm chí gia đình và bạn bè, người thân của ông đều sẽ bị liên lụy."

Trong lòng Đặng Kiến Trung lập tức nặng nề: "Đại sư, còn có thể bói chi tiết hơn một chút được không? Ví dụ như kiếp này sẽ ứng ở phương diện nào?"

Ông ta đã bảo rồi mà, gần đây cứ cảm thấy không đúng chắc chắn là có chuyện gì đó sắp xảy ra, hơn nữa chuyện có thể liên quan đến người thân và bạn bè chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Vệ Miên bấm ngón tay tính toán rồi nói kết quả cho ông ta: "Tham ô hủ bại, còn thông đồng với địch phản quốc."

"Không thể nào!" Đặng Kiến Trung lập tức nói.

Làm sao ông ta có khả năng tham ô hủ bại được chứ, ông ta cũng không thiếu tiền, đứa con trai thứ hai còn đang mở công ty, gia đình có nhà có xe, hai vợ chồng bọn họ đều bận rộn, mà cũng chẳng có hứng thú hưởng thụ mấy thứ được gọi là cao cấp kia.

Tuy rằng mấy năm nay khám bệnh cho con trai cả đã tốn không ít tiền nhưng cũng không đến mức độ không thể sống được.

Còn nói thông đồng với địch phản quốc lại càng không có khả năng.

Vệ Miên cũng tin tưởng Đặng Kiến Trung sẽ không tham ô vì một điểm này có thể nhìn ra được từ tướng mặt của ông ta.

Nhưng kết quả mà cô tính ra lại chính là như thế, có điều, có thể nhìn ra được cung nô bộc của ông ta tối tăm, có thể thấy chuyện này có liên quan đến cấp dưới của ông ta.

Hoặc là quản lý không nghiêm, hoặc là bị người của mình hãm hại.

Rõ ràng Đặng Kiến Trung cũng đã nghĩ đến một điểm này, ông ta im lặng một lúc lâu rồi lẩm bẩm một mình: "Lẽ nào có người hại mình?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận