Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 704: Luôn Nằm Mơ

.



Chương 704: Luôn Nằm Mơ

Chương 704: Luôn Nằm Mơ

Cô nghĩ ngợi một lúc, thật ra cũng có thể trực tiếp trồng luôn trong núi, đến khi ấy tìm một chỗ bí mật rồi sắp xếp thêm một thuật che mắt, cũng không có gì khác với nhà mình có thêm một vườn rau.

Vệ Miên ăn đủ rồi, sau khi dặn dò chuyện này với Ngưu Tĩnh Di, cô bắt đầu giảng giải về mệnh bàn cho hai anh em. ...

Cách năm tư đại học càng ngày càng gần, rất nhiều bạn học đều có một loại cảm giác áp lực, chỉ sợ mình không tìm được một đơn vị thực tập tốt.

Tuy rằng sinh viên ưu tú ở đại học Thanh Bình muốn tìm một công việc thực tập cũng rất dễ dàng nhưng rất nhiều người ở khoa lịch sử đều muốn tìm việc đúng chuyên ngành, cũng có thể có một chút sự trợ giúp đối với luận văn tốt nghiệp của mình.

Cho nên, đại đa số người đều chọn tới viện bảo tàng, cơ quan giám định đồ cổ, phòng nghiên cứu lịch sử, khảo cổ...

Phùng Tĩnh không cần phải quá lo lắng về phương diện này bởi vì cô ấy không có dự định tìm công việc đúng chuyên ngành, đến chỗ nào cũng có thể kiếm một tờ giấy thực tập được, về phần chủ đề cho luận văn, dưới sự hỗ trợ của Vệ Miên, cô ấy cũng đã tìm được mục tiêu.

Bạn học giống như cô ấy cũng có không ít, còn có người đã được gia đình sắp xếp cho trước, Vệ Miên cảm thấy đại khái các bạn học lo lắng cũng chỉ có thể chiếm một phần tư tổng số mà thôi.

Miêu Thi Lan là một trong số đó.

Cô ta khác với Phùng Tĩnh, Miêu Thi Lan muốn tìm một công việc đúng chuyên ngành nên cực kỳ muốn vào viện bảo tàng.

Nhìn thấy các bạn học có cùng suy nghĩ với mình không nằm ở số ít, năng lực chuyên ngành cũng không hề kém hơn mình một tí nào mà Miêu Thi Lan lại càng phải dụng tâm hơn.

Hôm đó, Phùng Tĩnh muốn ăn sườn xào chua ngọt mà đầu bếp ở căn tin làm nên kéo Vệ Miên đứng xếp hàng rất lâu mới gọi được hai suất. Lúc hai người bưng khay cơm tìm chỗ ngồi thì Miêu Thi Lan vừa vặn trông thấy, cô ta gọi bọn họ qua ngồi chung.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện, giữa chừng, Miêu Thi Lan còn ngáp tận vài cái, bộ dáng mệt mỏi không chịu được.

"Tớ nghe bạn cùng phòng của các cậu nói tối hôm nào cậu cũng đọc sách đến tận nửa đêm, buổi sáng lại còn dậy từ rất sớm. Cậu mệt như thế để làm gì, ngày nào cũng ngủ không đủ là không tốt cho cơ thể đâu, mấu chốt nhất là lão hóa nhanh nữa, sau này tuổi vừa mới hơn hai mươi mà mặt đã có nếp nhăn rồi đó!"

Phùng Tĩnh gắp miếng sườn xào cho Miêu Thi Lan, bản thân cũng vội vàng nhét một miếng vào miệng, ngon đến mức chỉ muốn giậm chân.

"Hu hu hu, ngon quá đi mất thôi!"

Miêu Thi Lan ừm một tiếng: "Cũng không phải ngày nào tớ cũng vậy, qua mấy hôm nữa là viện bảo tàng có một bài thi, tớ muốn qua đó thử, lỡ như được vậy chuyện thực tập ở nửa năm sau đã chắc chắn rồi."

Kỳ thi này cũng không phải chuyện bí mật gì, rất nhiều người có chuyên ngành liên quan đều biết hết, nếu như muốn vào đó, ngoại trừ được giáo sư giới thiệu ra thì có thể nói đây chính là cơ hội duy nhất.

Vệ Miên vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa bớt chút tinh thần ra quan sát Miêu Thi Lan.

Bởi vì cũng không biết trên người cô ta đã xảy ra chuyện gì mà lại có một chú quỷ khí nhạt.

Có điều, xét từ tướng mặt của Miêu Thi Lan có thể thấy không gặp nguy hiểm gì cả, Vệ Miên đoán có khả năng là cô ta đã bất cẩn dính phải ở chỗ nào đó, lát nữa ra ngoài phơi nắng một lúc là có thể tiêu tan sạch sẽ.

Miêu Thi Lan nhả mẩu xương trong miệng ra tờ giấy ăn bên cạnh rồi lại ngáp một cái.

"Tớ cảm thấy cũng không bởi vì đọc sách ôn bài đâu, mấy hôm nay toàn nằm mơ, ban ngày đã học cả một ngày, đủ mệt muốn chết rồi, buổi tối lại ngủ không ngon thì làm sao không buồn ngủ được chứ?"

"Toàn nằm mơ?"Phùng Tĩnh không nhịn được mà hóng hớt: "Mơ cái gì thế? Mộng xuân hả?"

Còn chưa đợi Miêu Thi Lan kịp nói gì thì Phùng Tĩnh đã "chậc chậc" với vẻ mặt cười chê: "Bạn học Miêu này, cậu phòng không đơn chiếc lâu quá rồi, muốn tìm trai đúng không? Sao tớ nghe nói có một học đệ năm hai đang theo đuổi cậu mà, mua đồng ý đi, có một người đàn ông là cậu ngủ ngon ngay ấy mà."

Cô ấy còn biểu diễn rất hăng hái, rõ ràng bản thân chỉ là một tay gà mờ nhưng lại có tình giả bộ như mình lão luyện lắm, trông hèn không tả được.

Miêu Thi Lan chẳng buồn liếc mắt nhìn cô ấy dù chỉ nửa cái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận