Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 744: Thiên Sư

.



Chương 744: Thiên Sư

Chương 744: Thiên Sư

Lúc trang trí, Vệ Miên đặc biệt để lại hai phòng tiếp khách, một phòng khá lớn và một phòng khác nhỏ hơn, cũng là vì có một vài người khi tới có khả năng không chỉ đi một mình, trước mắt cô dẫn cả bốn người kia đến phòng khách lớn để đón tiếp.

Vương Tinh Hà và cha Lưu nhìn thấy Vệ Miên và Trịnh Hạo trẻ tuổi như vậy khó tránh khỏi có hơi không tin tưởng, theo như bọn họ được biết thì người làm nghề này không có một ai không phải ông cụ già, chứ đào đâu ra đạo sĩ trẻ tuổi như thế chứ.

Huống chi, hai người này cũng không mặc đồ đạo sĩ.

Nhìn ra được sự nghi ngờ của bọn họ, Lưu Thiết lén lút sáp đến gần tai cha mình: "Yên tâm đi cha, người anh em này của con xuất thân từ nhà họ Trịnh thiên sư đấy, cậu ta được Trịnh đại sư đã qua đời dẫn theo bên cạnh và đích thân chỉ dạy đến lớn, lợi hại vô cùng."

Tuy rằng anh ta không biết rốt cuộc thực lực của Trịnh Hạo cao đến thế nào nhưng cũng khó ngăn được anh ta chém gió trước mặt cha mình, dù sao trước đây nghe Trịnh Hạo kể về mấy trải nghiệm kia đúng là rất kích thích thật, vậy thực lực lợi hại cũng là chuyện bình thường... thôi nhỉ?

Nghe nói Trịnh Hạo xuất thân từ nhà họ Trịnh thiên sư, ánh mắt cha Lưu nhìn về phía anh ta đã lập tức trở nên khác hẳn.

Người ta ở Thanh Bình cũng có máu mặt lắm đấy, không một ai là không biết nhà họ Trịnh, có bao nhiêu người muốn kết giao tình với nhà bọn họ nhưng đáng tiếc, nhà họ Trịnh đều không có hứng thú.

Nhưng không ngờ thằng con trai mà ông ta vẫn luôn cho rằng không được đáng tin cho lắm lại là anh em tốt với con trai út của nhà họ Trịnh!

"Thế còn cô gái trẻ tuổi kia thì sao?"

Lưu Thiết nhìn về phía Vệ Miên, hai gò má lập tức hồng rực lên, anh ta ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt có hơi ngại ngùng: "Đó là sư thúc của Trịnh Hạo, còn lợi hại hơn cả cậu ta ấy."

Cảnh Thiên Hách không nghe thấy mấy lời này nhưng điều đó cũng không cản trở anh ta tin tưởng hai người kia một chút nào hết, bởi vì từ lúc tiến vào trong phạm vi của căn biệt thự này, loại cảm giác âm u lạnh lẽo cứ quanh quẩn trên người không dứt kia đã gần như không còn cảm giác được nữa, tứ chi vốn dĩ nặng nề cũng nhẹ hơn không ít.

Thẩm Thiến thì lại chẳng tin cho lắm, suy nghĩ của cô ta giống với cha Lưu, cứ cảm thấy người làm cái nghề này chắc hẳn đều là mấy ông cụ già.

Nhưng cô ta cũng cảm giác được thái độ của Vương Tinh Hà và cha Lưu thay đổi, cho nên chỉ ngồi yên ở một bên chứ không nói gì hết.

Hôm nay Vệ Miên dự định cho Trịnh Hạo thử một mình, vì thế cô kéo một cái ghế tới ngồi ở bên cạnh.

Sau khi mấy người ngồi xuống, Vương Tinh Hà khách sáo một phen sau đó mới đi vào chủ đề chính, bà ta kể lại trải nghiệm trong khoảng thời gian này của Cảnh Thiên Hách một lượt, còn chỉ huy anh ta cởi áo ra, để lộ mấy dấu bàn tay màu xanh đen trên người kia.

"Đại sư, rốt cuộc loại tình huống này có phải vì căn hộ kia của tôi đã xảy ra vấn đề gì không?"

Cảnh Hách Thiên nghĩ trước đây cũng chưa từng thấy cái thứ đó ở bên cạnh mình nhưng từ sau khi chuyển vào căn hộ mới mới xuất hiện, vậy liệu có phải cái thứ đó vốn ở trong căn hộ mới, vì anh ta chuyển vào đó ở nên mới bắt đầu ám anh ta hay không?

"Chuyện này cũng chưa chắc, phải đến căn hộ đó của anh xem rồi mới biết được."

Trịnh Hạo hiếm khi nghiêm túc được vài phần, biểu cảm trên gương mặt cũng cố gắng hết sức nghiêm chỉnh, bày ra bộ dáng của cao nhân.

"Nhà tôi ở Lâm Giang cơ, cách chỗ này hơi xa."

Cảnh Thiên Hách đáp với vẻ hơi thấp thỏm bất an, chỉ sợ hai người sẽ vì khoảng cách mà từ chối qua đó.

"Tuy rằng trên người anh có âm khí nhưng bây giờ thoạt nhìn vẫn chưa tính là nghiêm trọng, cái thứ đó cũng không phải lúc nào cũng bám theo anh." Trịnh Hạo giơ cổ tay nhìn đồng hồ: "Buổi trưa chúng ta xuất phát, đến bên đó chắc hẳn trời vẫn chưa tối đâu, buổi tối trực tiếp đến căn hộ mới của anh xử lý luôn đi."

Trịnh Hạo dự định giải quyết triệt để ngay trong một lần, dù sao thì Lâm Giang cách Thanh Bình cũng chỉ mất bốn tiếng lái xe, phóng thẳng qua bên đó cũng không phải thành vấn đề.

Sư thúc cũng đã nói chuyện ngày hôm nay sẽ giao toàn quyền cho anh ta xử lý, sau khi kết thúc sẽ giảng giải lại cho anh ta.

Đại sư đã đồng ý rồi, hiển nhiên Vương Tinh Hà và cha Lưu cũng không có ý kiến gì hết, vì thế, buổi trưa, một nhóm người tập trung trước cổng Bích Thủy Viên Lâm, lái hai chiếc xe hơi tiến về Lâm Giang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận