Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1006: Đột Nhiên Bị Đâm Một Dao

.



Chương 1006: Đột Nhiên Bị Đâm Một Dao

Chương 1006: Đột Nhiên Bị Đâm Một Dao

An Tuấn Triết sợ hãi hét to lên, anh ta hoàn toàn không ngờ hai người đang yên đang lành làm, sao đột nhiên lại bị đâm một dao!

Đợi khi anh ta phản ứng lại thì nhát dao thứ hai của mẹ Trương đã đâm xuống.

Anh ta đẩy người đàn bà trên người xuống, quần cũng không kịp mặc mà ôm vết thương chạy ra ngoài.

Vẻ mặt của mẹ Trương điên cuồng, cũng vội vàng đuổi theo sát nút.

An Tuấn Triết theo bản năng chạy ra ngoài cửa nhưng vừa đến cửa đã bị mẹ Trương đuổi kịp, ngay khi bà ta đâm nhát thứ ba xuống thì An Tuấn Triết vung mạnh một quyền vào mặt mẹ Trương.

Nhân lúc bà ta bị đánh lùi, An Tuấn Triết đẩy cửa lao ra ngoài.

Lúc này, hàng xóm cách vách vừa vặn ra ngoài vứt rác, vừa mới mở cửa đã nhìn thấy hai người trần như nhộng một trước một sau đuổi nhau chạy ra ngoài.

"Trời ơi, đúng là không biết xấu hổ, nghĩ cái cửa thành nhà mình luôn rồi à!"

Nhưng bà ta vừa mới chửi xong đột nhiên đã phát hiện ra không đúng, dưới nền nhà mà hai người kia vừa chạy qua lại có cả vết máu!

Hàng xóm sợ hết hồn, vội vàng gọi chồng mình ra ngoài xem, sau khi xác nhận mà máu, hai người lập tức báo cảnh sát.

Vừa rồi An Tuấn Triết không kịp đợi thang máy mà trực tiếp chạy thang bộ, mẹ Trương cũng chạy thang bộ.

Sau đó, cảnh sát tìm được hai người ở tầng tám, lúc này, An Tuấn Triết đã thoi thóp rồi, còn trong tay mẹ Trương lại đang cầm một thứ máu thịt hỗn độn như đang ôm tim gan bảo bối vậy.

Mới đầu, viên cảnh sát trẻ tuổi còn chưa nhìn ra được là thứ gì, vẫn là viên cảnh sát già hơn liếc mắt nhìn cái đã nhận ra.

Lão nhị của người đàn ông này đã bị cắt rồi, trong tay người đàn bà đang ôm nó.

Sau đó, An Tuấn Triết được đưa đến bệnh viện cấp cứu, cũng may thân dao bằng gốm sứ kia khá ngắn nên cuối cùng anh ta cũng nhặt về được một cái mạng.

Ngay cả cái phần bị cắt kia cũng được bác sĩ nối lại, về phần sau này còn có thể dùng được nữa không lại chỉ có thể quan sát dần.

Về phần mẹ Trương lại bị cảnh sát bắt lại với tội danh cố ý gây thương tích, nhưng hình như tinh thần của bà ta đã xảy ra vấn đề, vẫn luôn điên điên khùng khùng nói gì mà sao cậu có thể hối hận, sao có thể rời đi...

Trương Tử Huyên đứng trong hành lang đầy vết máu, đột nhiên một chút chấp niệm trong đáy lòng kia cũng có thể buông xuống.

Vốn hai người có tình cảm bền vững cũng sẽ có một ngày đi đến tận cùng, hơn nữa còn với một cách thảm khốc như vậy nữa.

Hóa ra không phải cô ta thua mẹ mình, cũng không phải thua trước ái tình, mà là thua trước cảm giác mới mẻ.

Lúc lại mở mắt ra, cô ta đã trở về căn biệt thự, vẫn là chiếc sô pha ban nãy, trước mặt vẫn là cô gái trẻ xinh đẹp trông uể oải kia.

Trương Tử Huyên cảm giác đã trôi qua rất lâu rồi nhưng trên thực tế chỉ mới qua vài lần hít thở mà thôi.

Vệ Miên cảm giác được ánh mắt của cô ta, cô bưng cốc trà lên nhấp một ngụm: "Đã nhìn thấy chưa?"

Trương Tử Huyên gật đầu với vẻ mặt phức tạp: "Rồi."

"Đã buông rồi?"

"Ừm, đã buông rồi."

Nếu đã buông rồi vậy cô ta cũng không còn cần thiết phải ở lại thế gian này nữa, còn không bằng đi đầu thai, kiếp sau sống vì mình là được rồi."

Đợi tiễn người đi rồi, trên gương mặt Ngưu Tĩnh Di vẫn còn mang theo chút thẫn thờ.

Vệ Miên nhướng mày: "Cô thì sao, có muốn đi đầu thai không?"

"Không muốn."

Ngưu Tĩnh Di không muốn một tí nào cả, đầu thai nào có tốt bằng hiện tại, cho dù muốn đầu thai thì ít nhất cũng phải đợi sau khi ông bà qua đời đã, còn bây giờ cô ấy đang sống rất tốt.

Cô ấy chỉ cảm thán mà thôi, liệu mẹ của Trương Tử Huyên có hối hận không, hối hận vì đã làm tổn thương con gái chỉ vì đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy, khiến cho con gái nhảy lầu tự sát.

Ngưu Tĩnh Di thậm chí còn cảm thấy khi đó, lúc mẹ Trương cướp anh bạn trai khỏi tay con gái, trong lòng bà ta còn mừng thầm.

Mừng thầm vì sự quyến rũ của mình còn lớn hơn con gái trẻ, mừng thầm vì mình đã thắng trong trận so đấu giữa những người phụ nữ.

Trương Tử Huyên của khi ấy không chỉ là con gái của bà ta, mà còn là đối thủ cạnh tranh của bà ta nữa.

Nếu hai người thật sự có thể bên nhau cả đời thì mẹ Trương cũng sẽ không vô cùng khó chịu, thế nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ ở bên nhau có ba năm ngắn ngủi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận