Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 720: Một Đống Thị Nát

.



Chương 720: Một Đống Thị Nát

Chương 720: Một Đống Thị Nát

Tuy rằng Vệ Miên biết Ngọc Cốt Phiến chắc chắn có thể đối phó với oán linh kia nhưng cô vẫn phải kiêng dè đến tính mạng của Vương Tử Văn, nếu cứ tiếp tục làm như vậy, chỉ sợ oán linh còn chưa bị làm sao thì Vương Tử Văn đã đau đến chết luôn rồi.

Sắc mặt của cô nặng nề, lập tức lấy giấy vàng và chu sa từ trong túi ra, nhanh chóng viết vẽ bên trên. Rất nhanh, hai lá bùa vàng đã được vẽ xong.

Chỉ có mỗi bùa vàng chắc chắn không đủ, Vệ Miên cắn vỡ ngón giữa của mình rồi dùng máu màu đỏ tươi vẽ phù văn khiến người nhìn không hiểu lên trên đó.

Cô viết vừa nhanh vừa vội, lúc này cũng không quan tâm nó đẹp hay xấu, chỉ cần có tác dụng là được.

Sau khi vẽ xong hai lá bùa, Vệ Miên lập tức đứng trước người của Vương Tử Văn, môi hơi cử động, một chuỗi chú ngữ mập mờ khó hiểu tuôn ra khỏi miệng cô.

Cùng lúc đó, Vệ Miên dán một lá bùa lên bụng của Vương Tử Văn.

Một đạo kim quang lóe lên, oán linh trong bụng Vương Tử Văn lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đó dường như bùng nổ ngay bên tai của mấy người họ.

Vệ Miên hoàn toàn không có vấn đề gì cả vì cô có tu vi trên người, một chút công kích này đối với cô mà nói hoàn toàn không tính là gì cả.

Bạch đạo sĩ thì lại không dễ chịu cho lắm, tuy rằng ông ta cũng được tính là người trong đạo môn nhưng hoàn toàn chỉ là một tay gà mờ ở phương diện này, thậm chí còn không thể tính là nhập môn, cho nên sau khi nghe được tiếng hét chói tai ấy, ông ta chỉ cảm thấy thần hồn chấn động, toàn bộ cơ thể đều không có cách nào đứng vững, phải gắng gượng bám vào khung cửa mới không ngã.

Nhưng tình trạng cũng không tốt được đến đâu, máu mũi nhanh chóng chảy ra.

Mà người gặp tình trạng nghiêm trọng nhất ngoại trừ Vương Tử Văn ra thì chính là bà dì giúp việc, sau khi nghe được âm thanh đó, bà ta lập tức xuất huyết từ thất khiếu, đổ rạp xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Tiếng kêu thảm thiết của oán linh chỉ kéo dài tầm vài phút, cùng với kim quang trên bùa chú càng lúc càng mạnh thì tiếng kêu kia cũng càng ngày yếu dần, tần suất và biên độ cử động trên bụng cũng giảm xuống không ít, có thể thấy sát thương mà lá bùa này mang tới cho nó cực kỳ lớn.

Nhưng cho dù là vậy thì Vệ Miên cũng không dám buông lỏng, lúc này, cô lại lôi một lá bùa khác ra, tác dụng của lá bùa lần này và lá bùa ban nãy có hơi khác nhau, cô không chỉ muốn đập chết oán linh này mà còn muốn lôi kẻ đứng sau kia ra.

Lá bùa lần này vừa mới dán lên bụng của Vương Tử Văn là âm thanh trong bụng cô ta lập tức tắt hẳn, chỉ là nó vẫn không ngừng cử động như cũ.

Bạch đạo sĩ nhìn chằm chằm vào bên đó mà không chớp mắt, ông ta nhanh chóng phát hiện ra bụng của Vương Tử Văn cử động khác hoàn toàn với ban nãy.

Nếu như nói vừa rồi là cử động lung tung, không có quy tắc gì thì bây giờ lại là chuyển động có quy luật.

Điểm mấu chốt nhất ở đây là động tác đã ôn hòa hơn rất nhiều, không còn đấu đá lung tung như lúc mới đầu nữa.

Bạch đạo sĩ nhìn rồi lại nhìn, không biết có phải ảo giác của ông ta hay không mà cứ cảm thấy trong quá trình chuyển động không ngừng này, cái bụng của Vương Tử Văn vẫn đang co nhỏ lại.

Rất nhanh, ông ta đã xác định mình không hề hoa mắt, bởi vì bụng của Vương Tử Văn đã co nhỏ lại bằng kích cỡ của người bình thường, chuyển động kia cũng từ từ dừng lại.

Cùng lúc đó, đột nhiên Vương Tử Văn có một loại cảm giác vô cùng mắc ói, giống như thể có thứ gì đó trong dạ dày sắp vọt ra khỏi cổ họng, cô ta vội vàng quay người, ôm thùng rác ở bên cạnh rồi nôn.

"Ọe..."

"Ọe..."

Vương Tử Văn nôn ra mấy đống gì đó, có vài cái thậm chí còn mang kích cỡ rất to, lúc nôn ra ngoài còn mắc trong họng, thẳng đến khi cô ta nôn đến mức đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm, trong dạ dày không còn sót lại một thứ gì nữa thì mới dừng lại được.

Cô ta lau nước mắt vẫn đang chảy ra, tầm nhìn vô thức liếc qua bãi nôn trong thùng rác, ngay sau đó bị dọa đến hét chói tai, chỉ vì lúc này trong thùng rác cũng không phải thực phẩm vẫn chưa tiêu hóa hết trong dạ dày mà là một cục máu thịt hỗn độn.

Trông nó như một đống thịt nát, chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến tay chân của Vương Tử Văn bủn rủn, da gà da vịt nổi hết cả lên.

Rốt... rốt cuộc cô ta đã nôn ra cái thứ gì thế này?

Bạn cần đăng nhập để bình luận