Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 577: Miễn phí

.



Chương 577: Miễn phí

Chương 577: Miễn phí

Vệ Miên nhếch khóe môi cười nhạt: "Miễn phí thật đấy, không chuẩn không lấy tiền."

Nói xong, cô cũng không đợi người đàn bà kịp lên tiếng mà đã mở miệng trước.

Vừa rồi Vệ Miên đã xem qua tướng mặt của Hoàng Yến rồi, cho nên lúc này nói chuyện cũng không hề chần chừ một chút nào hết.

"Tôi nhìn tướng mặt của dì có thể thấy trong nhà dì có tám anh chị em, bốn nữ bốn nam."

"Anh trai của dì chào đời vào lúc thời cuộc bấp bênh, chưa đến nửa năm đã chết non, mấy năm sau những anh chị em khác của dì mới lần lượt chào đời."

"Bắt đầu tính từ anh cả của dì thì dì xếp hàng thứ sáu, bên dưới vẫn còn hai đứa em trai nữa."

"Cha của dì chết vì bệnh vào năm dì mười lăm tuổi, sau đó gánh nặng trong nhà rơi lên vai mẹ của dì và mấy anh chị lớn tuổi hơn, cả gia đình cần mẫn chịu khó cũng coi như thành công nuôi lớn được toàn bộ con cái trong nhà, nhưng những phương diện khác lại không thể đảm bảo được, cho nên học lực của mấy anh chị em trong nhà dì đều thấp, đến dì thậm chí còn chưa học hết cấp hai."

"Từ nhỏ đến lớn đã có bốn lần dì suýt chút nữa thì chết đuối nhưng lần nào cũng có thể được người cứu, có một lần trong số đó đã đứt khí rồi, cuối cùng vẫn được cứu về."

"Năm hai mươi lăm tuổi, vì tình cờ mới quen biết người chồng hiện giờ của dì, sau đó kết hôn, nhà chồng cũng được tính là thư hương thế gia nhưng vì vấn đề học lực của dì nên đã không ít lần mặt nặng mày nhẹ. Mới đầu, chồng của dì còn có thể hướng về phía dì nhưng sau này nghe nhiều rồi cũng cảm thấy dì không xứng với ông ta, sau đó cũng bắt đầu lạnh nhạt với dì, thậm chí, có đôi khi vài ngày cũng không thèm về nhà."

"Nhưng ông ta vẫn rất coi trọng đứa con trai duy nhất này, nếu không phải đứa con trai của dì học hành giỏi giang thì chỉ sợ nhà chồng dì đã kéo người về tự nuôi luôn rồi, tôi nói có đúng không?"

Biểu cảm trên gương mặt Hoàng Yến đã không thể dùng từ kinh hãi để hình dung được nữa.

"Cô... cô là ai hả? Cô quen tôi sao?"

Bà ta cảm thấy Vệ Miên chắc chắn quen biết mình, bằng không, làm sao cô biết được mấy chuyện này cơ chứ?

Nhưng rất nhanh bà ta đã nhớ ra mình vì lấy chồng mà rời khỏi quê nhà, ở đây cũng không có người nào biết chuyện quá khứ của bà ta, lại càng đừng nói đến quá trình trưởng thành của bà ta.

Bốn lần suýt chút nữa thì chết đuối đó đến ngay cả chồng của bà ta còn không biết thì thôi.

Còn cả mấy lời bình luận liên quan đến nhà chồng của bà ta mà Vệ Miên vừa mới ra kia lại càng không có một người nhà nào của bà ta biết được.

Thậm chí bà ta còn không nói cho chị em ruột trong nhà biết!

Làm sao có thể nói được chứ, trong một đám chị em ruột thì chỉ có mình bà ta là được gả đi tốt nhất, mỗi lần về quê đều là người có thể diện nhất.

Nhưng không ai biết bà ta vì không lôi ra được bằng cấp mà phải chịu sự coi thường lớn đến thế nào ở nhà chồng.

Lại càng không có người nào biết ngày nào bà ta cũng phải chịu áp lực lớn đến đâu chỉ để giữ con trai lại bên cạnh mình.

Vệ Miên nhìn phản ứng của bà ta cũng đủ biết người này không phải dạng cố chấp ngu ngốc, mấy lời mà cô đã nói chắc chắn có liên quan đến trải nghiệm bản thân của bà ta.

Không phải bà ta không thích con trai của mình mà là sợ mất đi cậu ta, cũng sợ sau này cậu ta sẽ bị người coi thường vì mang cảnh ngộ giống mình.

Nói ra thì bà ta cũng là một người đáng thương.

Vệ Miên thở dài một tiếng.

"Tôi kiến nghị dì nên thay đổi cách chung sống với con trai mình đi, hoặc là nói thay đổi một vài suy nghĩ về lý luận giai cấp nào đó của dì."

"Từ nhỏ đến lớn, con trai của dì đã bị ép phải chấp nhận thứ lý luận đó của dì, dì cũng đã cưỡng ép dạy suốt nhiều năm như thế nhưng cậu ta vẫn sẽ không coi một người sau này có tương lai hay không, gia đình có lợi hại hay không làm điều kiện để kết bạn, từ đó có thể thấy bản tính vốn là như vậy."

"Nếu sau này dì vẫn tiếp tục như thế sẽ đuổi hết toàn bộ người bên cạnh cậu ta đi, khiến cậu ta phải sống trong cô độc, mà điều này lại không mang lại một chút lợi ích nào đối với tính cách của cậu ta hết."

"Bây giờ cậu ta chỉ mới tốt nghiệp cấp ba thôi, sau này còn phải lên đại học nữa, mà dì toàn chỉ tay năm ngón với người bên cạnh cậu ta như thế khiến cho cậu ta không có nổi một cơ hội để bản thân được lựa chọn."

Bạn cần đăng nhập để bình luận