Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 948: Sắp Lạnh Rồi

.



Chương 948: Sắp Lạnh Rồi

Chương 948: Sắp Lạnh Rồi

Đồng Lỗi xin đảm bảo hồi vợ anh ta vừa mới hẹn hò cũng từng dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh ta, nghĩ như thế, trái tim của anh ta lập tức chìm xuống.

Người đàn ông được gọi là anh Diêu kia liếc mắt nhìn xung quanh: "Chồng em đâu, không có nhà à?"

Tôn Thiến Tuyết đặt túi xách ở bên cạnh: "Không phải em đã nói với anh rồi sao, hôm nay chồng em về chỗ mẹ chồng em rồi, phải mấy hôm nữa mới về nhà cơ!"

Anh Diêu nghe vậy hai mắt lập tức sáng choang, anh ta cười khà khà: "Anh vượt đường xa đưa em về nhà, em không thể mời anh một chén nước được sao?"

Vừa nói anh ta vừa giơ tay về phía Tôn Thiến Tuyết, sờ mó cánh tay của cô ta.

Tôn Thiến Tuyết hừ nhẹ một tiếng: "Có nước gì mà anh chưa từng uống sao, còn có thể thích uống nước nhà em được chắc?"

Tiếng hừ này trực tiếp châm lên một ngọn lửa trong lòng anh Diêu: "Nước nhà người khác nào có ngon bằng nước em rót, em nói xem có đúng không?"

Đều là người trưởng thành cả rồi, làm sao anh ta có thể không hiểu được ý của Tôn Thiến Tuyết cơ chứ, biết chồng cô ta không có nhà là lập tức to gan hẳn lên. Anh ta bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại mà sờ nắn một phen.

"Ơ kìa anh Diêu, anh làm gì thế? Sao anh lại sờ tay em, trời ơi, anh mau buông ra đi, anh làm như thế để người ta nhìn thấy là không hay đâu..." Giọng nói của Tôn Thiến Tuyết như ngâm trong mật, đặc dính đến mức khiến trong đáy lòng người ngứa ngáy.

Anh Diêu bị hành động nhỏ này của cô ta câu mất, hô hấp không nhịn được mà nặng nề hơn vài phần, cảm giác hai chân đã không còn sức, cứ như thể đi không nổi nữa vậy.

Anh ta thuận thế cởi giày, hai người vừa lôi vừa kéo nhau ngã xuống sô pha.

Mà lúc này, Đồng Lỗi đang nấp trong phòng bếp chỉ cảm giác được có một ngọn lửa trực tiếp vọt thẳng lên đầu, anh ta dụi tắt mẩu thuốc trong tay rồi vớ lấy con dao trên thớt, đi ra ngoài.

Đồng Lỗi không phát ra một tiếng động nào hết, mượn nhờ ánh đèn của tiểu khu, anh ta nhìn thấy hai con người dán chặt vào nhau trên sô pha kia. Anh ta hừ lạnh một tiếng sau đó chém vào đầu người đàn ông.

"Phập!" Tiếng dao bổ vào xương đầu vang lên rõ ràng vô cùng.

"Á..." Tiếng hét chói tai của người đàn ông xuyên thủng tầng mây.

Ngay sau đó chính là hoảng loạn chạy trốn.

Vốn dĩ dao thứ hai của Đồng Lỗi chém vào gáy của người đàn ông nhưng lại bị anh ta trốn được như thế, lưỡi dao không chém vào cổ mà chém trúng cánh tay của anh ta.

"Á..."

Anh Diêu bị chém hai nhát dao, cả người đã sợ muốn chết luôn rồi, anh ta cảm giác được có thứ chất lỏng gì đó đang chảy xuống thuận theo trán mình, nhưng lúc này, anh ta hoàn toàn không có thời gian để ý đến, trong đầu chỉ có đúng một suy nghĩ đó chính là mau chóng chạy thì còn có thể giữ được mạng sống.

Tôn Thiến Tuyết vốn còn đang ý loạn tình mê nhưng lúc này cũng đã lập tức tỉnh táo trở lại.

Cô ta mượn ánh đèn không quá sáng mà nhìn thấy Đồng Lỗi đang đứng bên cạnh mình, nhìn chằm chằm vào hai người.

"Chồng... chồng ơi, anh nghe em nói đã!"

"Lỗi Tử, cậu nghe tôi giải thích..."

Lúc này, Tôn Thiến Tuyết đã không còn quan tâm được đến gì nữa, cô ta nhìn thấy ánh dao sắc bén lóe lên dưới ánh trăng mà sợ đến mức không thốt ra được một câu nào.

Cô ta hoảng loạn muốn kéo cánh tay của Đồng Lỗi để giải thích gì đó nhưng Đồng Lỗi hoàn toàn không để ý đến cô ta, mà chỉ mải đuổi theo tên đàn ông chó kia và chém.

Hai chân Tôn Thiến Tuyết mềm nhũn nhưng suy nghĩ của cô ta lại rõ ràng, nếu không ngăn cản Đồng Lỗi, anh Diêu thật sự bị anh ta chém như vậy chắc chắn sẽ không sống được mất.

Nếu anh Diêu xảy ra chuyện gì thì Đồng Lỗi sẽ xong đời, mà cô ta lại càng toi đời hơn.

Tôn Thiến Tuyết chỉ có thể bổ nhào đến bên chân Đồng Lỗi, ôm đùi anh ta và giữ thật chặt, không chịu buông tay.

"Chồng, chồng ơi, đừng mà chồng ơi..."

"Nếu anh chém chết anh ta thì sẽ phải đền mạng đấy, chồng, em cầu xin anh, đừng mà..."

Cô ta vừa ôm đùi Đồng Lỗi vừa khóc, trong lòng đã sợ muốn chết luôn rồi.

Lúc này trong phòng khách nhà họ Đồng toàn là máu, cho dù không mở đèn thì vẫn có thể nhìn thấy chất lỏng màu đỏ thẫm cực kỳ ghê người vương vãi khắp nơi trên sàn nhà.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, mà tốc độ chạy trốn của anh Diêu càng ngày càng chậm, cũng khiến cho Tôn Thiến Tuyết cảm thấy trái tim mình sắp chìm xuống đáy vực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận