Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 260: Đến Nhà

.



Chương 260: Đến Nhà

Chương 260: Đến Nhà

Vất vả lắm cô mới đến được một thời đại chú trọng hòa bình này, nào có đạo lý ngày nào cũng phòng giặc chứ.

"Đại lão!"

Trịnh Hạo thấy khí đen kia đã chạy mất bèn vội vàng đi qua kiểm tra tình hình của Vệ Miên, thấy cô không gặp vấn đề gì lớn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, tình hình hiện tại của mấy người đều không được ổn cho lắm.

Vệ Miên vì trận chiến vừa rồi mà búi tóc trên đầu đã bung ra, mái tóc rũ xuống khiến tóc tai trông rất rối bời, khóe miệng còn chảy một vệt máu tươi, trên mặt và trên người cũng đã dính không ít bụi đất, thậm chí ngay cả góc áo và ống quần còn bị cứa rách, đây là một trong những lần chật vật hiếm có từ sau khi cô đến thế giới này.

Mấy người nhà họ Trịnh không tốt hơn cô bao nhiêu, tiếng gào thét vừa rồi của lệ quỷ kia vẫn còn văng vẳng ngay trước mặt, ba người phản ứng lại được vội vàng phong bế năm giác quan, nhưng suy cho cùng vẫn chậm một bước, màng tai đã chịu tổn hại đôi chút, hiện tại còn hơi chảy máu.

Chú hai Trịnh và chú ba Trịnh đưa mắt nhìn nhau và đều có một loại cảm giác sợ hãi sau khi tai qua nạn khỏi, cũng may mà có tiểu đạo hữu Vệ ở đây, còn nếu chỉ có ba người bọn họ, sợ rằng hôm nay đã phải bỏ mạng ở chốn này rồi.

Trịnh Hạo vẫn còn đang "kêu quang quác", vừa rồi làm anh ta suýt chút nữa thì sợ chết mất, đúng là lớn đến như vậy rồi cũng chưa từng thấy kích thích như vậy bao giờ.

Phải nói rằng, người có tình trạng tốt nhất hiện tại, đại khái cũng chỉ có mỗi Trịnh Hằng vẫn còn là hồn thể thôi. ...

Hiển nhiên công tác thu dọn sau đó là nhà họ Trịnh phụ trách rồi, ví dụ như động tĩnh giống như đốt pháp của bọn họ giữa đêm hôm khuya khoắt và cả chiếc xe mà Vệ Miên đã đâm hỏng.

Về phần tác dụng mà Vệ Miên đã mang tới trong vụ việc lần này, đương nhiên mấy người nhà họ Trịnh đều vô cùng biết ơn, chú hai Trịnh và chú ba Trịnh cũng không có suy nghĩ quỵt nợ mấy lá bùa đã dùng kia.

Bọn họ không trả lại được bùa chú có cùng phẩm chất nhưng có thể quy đổi thành tiền để trả.

Cho nên ngày hôm sau, mấy trụ cột của nhà họ Trịnh cùng nhau tới căn nhà lầu, Vệ Miên kêu người giấy bưng trà lên, một nhóm người đều ngồi trong phòng khách.

Lần này Trịnh Hằng cũng đi cùng tới, cũng may mà mấy hôm nay có ngọc trấn hồn vẫn luôn bảo vệ linh đài của anh ta cho nên sau khi linh hồn quay về, anh ta mới không phải chịu một chút ảnh hưởng nào cả.

Có điều, anh ta vẫn còn nhớ in sự việc xảy ra ngày hôm qua, đây chính là sự khác biệt giữa người có linh lực trời sinh trong hồn phách và người khác.

Nếu là người bình thường, một khi bị người ta câu hồn, sau khi tỉnh dậy sẽ hoàn toàn quên mất những chuyện đã xảy ra sau khi trở thành hồn phách, mà người có linh thể trời sinh lại nhớ không sót một tí gì.

Vệ Miên từng nghe sư phụ kể, nghe nói có vài thiên sư lợi hại tu luyện đến hậu kỳ còn có thể nhớ ra chuyện kiếp trước, chẳng qua là cô vẫn chưa từng thử mà thôi.

Có điều, nghĩ lại thì toàn bộ mọi chuyện ở Chính Dương Tông đối với cô của hiện tại mà nói sao lại không phải kiếp trước chứ?

Sau khi hai bên khách sáo một phen, Trịnh Khai Nguyên mới trực tiếp nói ra mục đích đầu tiên của chuyến ghé thăm lần này.

"Trịnh Hằng là đệ tử xuất sắc nhất trong thế hệ này của nhà họ Trịnh chúng tôi, chắc hẳn đạo hữu cũng có thể nhìn ra được, từ nhỏ, hồn phách của đứa trẻ này đã khác với mọi người, đối với người tu đạo như chúng ta mà nói chính là một hạt giống tốt, nhưng đối với mấy tà tu kia cũng vô cùng có sức hút, thu hút sự nhòm ngó của bọn họ cho nên mới xảy ra cơ sự lần này."

Linh thể trời sinh của Tịnh Hằng cũng không phải người nào cũng có thể nhìn ra được, đối phương chắc chắn phải có đạo hạnh nhất định mới được, còn nữa, có một chỗ dựa lớn như nhà họ Trịnh đây, cũng không ai muốn đối đầu với nhà họ Trịnh đến vậy.

Cho nên suốt nhiều năm như thế anh ta đều bình an vô sự, lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, ông cụ lại vừa vừa vặn ngã bệnh vào đúng thời khắc mấu chốt cho nên trong khoảng thời gian này Trịnh Khai Nguyên cũng sốt ruột đến mọc mụn quanh mép.

Bạn cần đăng nhập để bình luận