Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 430: Chỗ Kỳ Quái Dần Dần Lộ Ra

.



Chương 430: Chỗ Kỳ Quái Dần Dần Lộ Ra

Chương 430: Chỗ Kỳ Quái Dần Dần Lộ Ra

Mẹ nói sau khi chú Trương biết cô ta sắp đến còn đặc biệt dọn ra một căn phòng, đồ trang trí trong căn phòng đó cũng được ông ta đích thân sắp xếp, rất chào đón cô ta vào đó ở!

Tiêu Tiêu vốn còn đang thấp thỏm vì phải sống chung với một người lạ, nhưng rất kỳ quái là sau khi nghe mẹ nói vài câu xong, cô ta cũng xuôi đi không ít.

Cô ta nghĩ nếu đó đã là người sau này sẽ sinh sống lâu dài với mẹ vậy cô ta cũng nên chung sống hòa thuận, huống chi, chú Trương đã biết rõ sức khỏe của mẹ như thế nào nhưng vẫn chọn ở bên mẹ, đây chính là ân nhân của cô ta và mẹ.

Nghĩ như vậy, Tiêu Tiêu bèn ngồi dậy khỏi giường rồi đứng dậy đi rửa mặt, dự định thay một bộ quần áo mới rồi qua bên đó.

Căn phòng mà Tiêu Tiêu đang ở hiện tại là căn hộ nhỏ mà trước đây mẹ mua cho cô ta, diện tích chỉ hơn bốn mươi mét vuông, sau này bọn họ bán căn nhà vốn ở ban đầu đi để chữa bệnh cho mẹ, căn hộ nhỏ này cũng trở thành chốn an thân cho hai mẹ con.

Sau khi mẹ với Trương Hiểm Phong kết hôn, phần lớn thời gian căn hộ này đều để trống, chỉ có lúc nào Tiêu Tiêu được nghỉ mới về đây ở mà thôi.

Cô ta rửa mặt xong và đứng trước gương nghĩ ngợi, nếu đã là lần đầu tiên gặp chú Trương vậy trang điểm nhẹ một chút đi, ấn tượng đầu tiên cũng có thể tốt hơn một chút.

Sửa soạn xong xuôi đã là hai giờ chiều, Tiêu Tiêu quay đầu nhìn lại, không có lý do gì có thể tiếp tục chần chừ được nữa, cô ta chỉ đành đẩy chiếc vali vải đi ra khỏi nhà.

Biết thời gian mình ở bên đó sẽ không dài nên Tiêu Tiêu chỉ mang vài bộ quần áo để thay, đợi sau khi qua mùng sáu tết là cô ta có thể quay về được rồi, ở bên chỗ tập lái vẫn thuận tiện hơn một chút.

Cô ta dựa theo tuyến đường mà mẹ mình cho, đầu tiên là ngồi tàu điện ngầm, sau đó đi một đoạn đường đến tiểu khu mà nhà họ Trương ở.

Đứng bên dưới tòa nhà của nhà họ Trương mà cô ta vẫn còn hơi thấp thỏm, không biết liệu chú Trương có thích mình không, đợi khi cô ta tìm được biển số nhà mà mẹ đã cho và gõ cửa...

"Cháu là Tiêu Tiêu phải không? Chú là chú Trương của cháu, sớm được thấy ảnh của cháu từ chỗ Tú Vinh rồi nhưng người thật rông đáng yêu hơn trong ảnh nhiều đấy!"

Trương Hiểm Phong nở nụ cười ôn hòa, một đôi mắt lại đảo vài vòng quanh gương mặt của Tiêu Tiêu, trong lòng cảm thấy vô cùng hài lòng.

Kiểu con gái ngoan ngoãn hiền lành, tính cách lại dịu dàng như vậy quả nhiên rất khiến người yêu thích.

Trong lòng Tiêu Tiêu hơi thấp thỏm, cô ta thuyết phục bản thân cứ coi đối phương thành trưởng bối bình thường là được, nhưng vẫn không nhịn được mà khẩn trương như cũ.

Tiêu Tiêu cúi mắt nhìn và hỏi với giọng nhỏ nhẹ: "Cháu chào chú Trương, mẹ cháu có nhà không ạ? Vừa rồi cháu gọi điện cho mẹ mà không có người nghe máy."

Trương Hiểm Phong mở cửa nhà ra rồi giơ tay nhận lấy chiếc vali trong tay đối phương: "Tú Vinh đi siêu thị rồi, hôm qua cô ấy nói muốn nấu mấy món mà cháu thích ăn nên hôm nay đi mua đồ tươi. Cháu yên tâm, siêu thị cách nhà chúng ta không xa đâu, nếu nhiều đồ thì bảo vệ sẽ giúp xách lên đây."

"Vâng, cảm ơn chú ạ."

Tiêu Tiêu đi theo Trương Hiểm Phong vào trong cửa nhà, cô ta hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn lung tung mà chỉ ngồi trên sô pha với vẻ hơi thận trọng.

"Chú nghe mẹ cháu nói là gần đây cháu đang học lái xe đúng không?"

Tiêu Tiêu gật đầu.

Trương Hiểm Phong bưng cốc nước qua rồi đặt xuống bàn trà: "Thi bằng lái cũng tốt, con gái nên tự mình biết lái xe để sau này muốn làm gì cũng thuận tiện hơn, đợi cháu bắt đầu đi làm rồi, chú Trương sẽ mua một chiếc xe cho cháu."

Tiêu Tiêu vừa nghe thấy vậy đã vội vàng từ chối, cô ta cũng không dám để chú Trương tiêu thêm tiền lên hai người bọn họ nữa, riêng bệnh của mẹ đã phải tiêu rất nhiều tiền của ông ta rồi.

Chỉ có điều, ấn tượng trong lòng về Trương Hiểm Phong cũng đã trở nên tốt hơn vì câu nói này của ông ta.

Quả nhiên là một ông chú có tính cách vừa ôn hòa lại vừa hào phóng.

Hai người lại nói với nhau thêm vài câu, đại đa số đều là Trương Hiểm Phong hỏi, còn Tiêu Tiêu trả lời, trải qua vài câu xã giao, cuối cùng cô ta cũng thả lỏng hơn một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận