Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 780: Ma Xui Quỷ Khiến Thế Nào Lại Nghe Máy

.



Chương 780: Ma Xui Quỷ Khiến Thế Nào Lại Nghe Máy

Chương 780: Ma Xui Quỷ Khiến Thế Nào Lại Nghe Máy

Thấy người đã đi rồi, Trịnh Hạo mới khôi phục bộ dáng hi hi ha ha ban đầu, anh ta sáp lại gần Vệ Miên, nhỏ giọng nói: "Sư thúc, vừa rồi có phải bên kia có ma không? Bây giờ hình như không còn nữa rồi."

Vệ Miên liếc mắt nhìn anh ta với vẻ khen ngợi: "Có tiến bộ đấy!"

"Hì hì, đều là nhờ sư thúc chỉ dạy cả."

Trịnh Hạo không có thiên nhãn, chỉ dựa vào mỗi cảm giác âm khí mà vẫn có thể phán đoán chuẩn xác được, có thể thấy được trong khoảng thời gian này Vệ Miên chỉ dạy cũng rất có hiệu quả.

Hai người vừa nói vừa cười đi vào trong siêu thị, đợi bọn họ đi xa rồi, ma nam trẻ tuổi mới kéo ma nam trung niên từ đằng sau cột đá ra ngoài, anh ta thở dài một tiếng, vỗ ngực mình với vẻ sợ hãi.

"Nguy hiểm quá, cảm giác hai người kia đều không phải nhân vật đơn giản gì, hai chúng ta cược không, cô gái kia chắc chắn không phải người bình thường! Sao nào, có cược không đây?"

"Không cược!"...

Trong thời điểm tết đến, nhà Vệ Miên vô cùng náo nhiệt, không nói người tới chúc tết mà là ngày tháng bình thường cũng đã đủ ồn ào huyên náo rồi.

Có một người không bao giờ yên tĩnh như Trịnh Hạo ở đây, mấy người khác đều bị anh ta hoàn toàn làm hỏng hết, chẳng qua chỉ mới hơn một tuần thôi mà tính cách của Lương Hạo Nhiên cũng đã cởi mở hơn rất nhiều.

Hai anh em Trịnh Hạo tới nhà cũng thôi đi, bọn họ còn đóng gói không ít đồ ăn ở nhà họ Trịnh mang tới đây, ngày nào cũng có người đúng giờ giao đồ tới, hai người giấy nhỏ cũng không còn cơ hội thể hiện tài năng nấu nướng nữa.

Ba người sống ở Bích Thủy Viên Lâm được một tuần, cuối cùng Vệ Miên thật sự cảm thấy ồn ào quá mới phải đuổi mấy người này về.

Người vừa mới đi xong thì Vệ Miên nhận được điện thoại do Hầu Tương Cầm gọi tới.

"Bây giờ lông cánh của mày cũng cứng quá rồi nhỉ, đến tế còn không biết mò mặt về? Tự mày nhìn xem, đã mấy năm rồi, từ lúc mày chuyển ra ngoài cũng không thấy về một lần nào."

Điện thoại vừa nối máy xong, giọng nói không thể tính là thân thiện của Hầu Tương Cầm lập tức truyền tới.

Ý cười vốn còn hiện trên gương mặt của Vệ Miên lập tức nhạt đi, vừa rồi cô nhìn thấy hiển thị cuộc gọi tới đã không muốn nghe rồi, nhưng đột nhiên nghĩ đến Ngụy Cảnh Hưng tới đây tìm con gái ngày trước, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghe.

"Đây cũng không phải năm đầu tiên tôi không về, bây giờ bà mới nhớ ra mà hỏi tôi sao?"

Hầu Tương Cầm vẫn cây ngay không sợ chết đứng: "Mấy năm đầu tao chỉ nghĩ mày còn trẻ, chưa hiểu chuyện, nhưng bây giờ đã hai mươi mấy rồi, cũng không thể không hiểu một chút lý lẽ nào được chứ? Người ta lại tưởng Hầu Tương Cầm tao nuôi dạy ra cái thứ ăn cháo đá bát!"

Vệ Miên thật sự không muốn phí lời với mụ ta nữa: "Bà có chuyện gì không, đột nhiên gọi tôi về đón tết còn không bằng nói thẳng luôn mục đích của bà đi, tôi không tin bà lại vô duyên vô cớ gọi tôi về."

Vệ Miên vừa dứt lời là Hầu Tương Cầm lập tức khó chịu.

"Lại còn mục đích, có thể có mục đích gì được, chú Trần của mày nuôi mày mười mấy năm dễ dàng lắm sao? Điều kiện gia đình vốn đã không tốt, còn không phải phải bớt một miếng ăn mới có thể nuôi sống được mày hay sao, con ranh nhà mày đúng là cái thứ táng tận lương tâm, ra ngoài mới mấy năm đã không biết đường về nhà rồi, mua đồ cho người ngoài gửi bưu điện về đây cũng không thấy nói nhớ bọn tao, mày đúng là cái loại vô lương tâm!"

Vệ Miên phì cười, chỉ sợ một câu nói cuối cùng mới là nguyên nhân khiến mụ ta gọi điện tới thì có.

Năm ngoái Vệ Miên gửi bưu điện một ít hàng tết đặc sản ở bên này về cho Trần Xuân Đào. Cô sợ người ta không nhận nên không dám mua đồ quá đắt đỏ.

Kết quả sau khi bác gái hai nhận được rất nhanh đã gửi về một vài món ngon cho cô.

Đều là những món mà nguyên chủ thích ăn từ nhỏ, ngược lại cũng không tính là đắt, chẳng qua lúc làm sẽ rất phiền phức. Người trong thôn đã rất hiếm khi tự động tay vào làm, bây giờ đến cả điểm tâm đón tết, các hộ gia đình cũng đều mua hàng sẵn về ăn.

Nhưng thứ hiếm có ở đây vẫn là phần tâm ý này, bọn họ vẫn còn nhớ khẩu vị của Vệ Miên, một điểm này lại vô cùng khiến người khắc ghi trong lòng.

Trước đó bác hai Trần gãy chân nhưng bọn họ cũng chưa từng trách móc Vệ Miên một lời nào, kết quả sau này Vệ Miên còn sắp xếp công việc tốt cho hai người ở nhà bọn họ, hai bên có qua có lại, mối quan hệ vẫn luôn không tồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận