Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 142: Đúng Thỏa Thuận, Một Nghìn

.



Chương 142: Đúng Thỏa Thuận, Một Nghìn

Chương 142: Đúng Thỏa Thuận, Một Nghìn

Vệ Miên chớp mắt: "Có phải lừa đảo hay không, cứ thử một lần là biết ngay thôi?"

Người đàn ông đội mũ bảo hiểm cúi đầu nhìn tấm biển trước mặt cô: "Khẩu khí cũng không nhỏ, một quẻ một nghìn tệ, còn dám đòi nhiều hơn lão lừa đảo kia!"

Vệ Miên mỉm cười: "Không có cách nào khác, thực lực của tôi sẽ nói cho anh biết một quẻ một nghìn tệ đã là giá giúp đỡ người nghèo rồi."

"Phụt... khẩu khí thật sự không nhỏ đâu."

Người đàn ông đội mũ bảo hiểm phì cười, giao lại chiếc mô tô cho người phía sau, còn mình thì xuống xe.

"Vậy để tôi xem nào, xem một nghìn tệ này rốt cuộc có đáng giá hay không, nếu giống lão lừa đảo kia vậy cũng đừng trách tôi không biết thương hoa tiếc ngọc!"

Vệ Miên nhướng mày, không phải việc làm ăn đã tới rồi đây sao?

Cô giơ tay ra hiệu mời, người đàn ông đội mũ bảo hiểm bỏ chiếc mũ xuống, để lộ ra một gương mặt cũng được tính là thanh tú, anh ta ngồi bệt mông xuống cái ghế nhỏ trước mặt Vệ Miên.

"Vậy cô bói cho tôi xem nào! Tôi cũng không biết phải xem gì cả, cô tự xem sao mà làm đi!"

Tầm nhìn của Vệ Miên liếc qua gương mặt của người kia một lượt: "Sinh thần bát tự."

Người đối diện há miệng đọc một bát tự.

Vệ Miên cúi mắt, vừa mới bấm ngón tay tính đã lập tức nâng mắt lên nhìn: "Đây là bát tự của người chết!"

Đặng Quân vốn còn trông rất lười biếng lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Vệ Miên cũng kinh ngạc không thôi.

Sắc mặt của Vệ Miên lại không thay đổi, cô cười hì hì, giơ mã QR của Alipay lên: "Đúng thỏa thuận, một nghìn!"

Đặng Quân chuyển khoản với vẻ mặt rối rắm: "Bói lại!"

Bói lại cũng được, Vệ Miên không để ý.

"Nếu anh đã không muốn báo sinh thần bát tự vậy chúng ta chỉ nói những thứ có thể nhìn thấy được từ tướng mặt của anh đi!"

"Gia cảnh của anh rất tốt, từ hồi còn nhỏ anh đã phải tách khỏi mẹ rồi theo cha sinh sống, nhưng đến giai đoạn niên thiếu, cha mẹ lại quay về với nhau."

"Mà từ nhỏ tính cách của anh đã điềm tĩnh, đầu óc thông minh, cũng rất có thủ đoạn, từ hồi học cấp ba đã bắt đầu kinh doanh, nhìn mức độ đỏ hồng của cung tài bạch này thì e rằng thu nhập cũng không thấp."

Nghe được câu này, sống lưng của Đặng Quân lại càng thẳng hơn vài phần.

"Mi vi huynh đệ nhuyễn khinh trường, huynh đệ sinh thành tứ ngũ cường, lông mày lại là cung huynh đệ, lông mày hơi thưa chứng minh anh em bất hòa."

"Nếu là con một, cung huynh đệ có thể cho thấy tình trạng thân thiết của anh, nhưng rõ ràng tướng mặt của anh không nói như thế, cho nên tôi đoán anh có anh em ruột hơn nữa đối phương còn có bệnh trong người."

Vệ Miên nói xong câu này, sắc mặt của Đặng Quân đã hoàn toàn thay đổi.

Chỉ là Đặng Quân cũng không phải một người dễ dàng tin tưởng người khác, dù sao thì gia thế của anh ta cũng ở ngay đây, không thể loại trừ khả năng có người điều tra từ trước, biết được thông tin về gia đình của anh ta.

Anh ta có một người anh trai ruột tên là Đặng Diệp, sau khi cha mẹ ly hôn không lâu, anh cả gặp sự cố ngoài ý muốn mà bị thương nặng.

Trải qua cấp cứu cuối cùng cũng giữ lại được một cái mạng cho anh cả, chỉ là sau này sức khỏe của anh ta trở nên rất không tốt, năm nào cũng phải nhập viện đôi ba lần.

"Quan sát sự thay đổi của cung thiên di và cung phụ mẫu có thể biết gần đây vì nguyên nhân công việc mà cha anh mới phải chuyển đến thành phố Thanh Bình, nếu tôi nói không sai thì cha anh là người thuộc bộ phận chính phủ, e rằng chức vị còn không thấp."

"Có thể nhìn ra được mẹ anh là một người lương thiện, đã từng cứu không ít người. Người mà bà ta từng giúp đỡ đều biết ơn bà ta, khiến cho bà ta có mệnh cách có thể che chở con cái, cũng chính vì như thế nên mạng của người anh em này của anh mới được bảo vệ."...

Đặng Quân nhìn Vệ Miên với vẻ nghi ngờ và ngạc nhiên, rất khó tin được đối phương chỉ dựa vào mỗi tướng mặt cũng có thể nhìn ra được mấy chuyện này.

Đến cuối cùng là thật sự có năng lực hay là đã điều tra rõ sự việc từ trước, tuy rằng anh ta còn trẻ nhưng cũng không ngu.

Năm nay Đặng Quân mới hai mươi hai tuổi, còn đang học năm ba đại học nhưng anh ta đã tự mình kiếm tiền từ năm mười bảy tuổi rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận