Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 1092: Kiếp Nạn

.



Chương 1092: Kiếp Nạn

Chương 1092: Kiếp Nạn

Nếu đây đã là kiếp nạn thuộc về mình vậy tiếp theo đấy nó cứ tiếp tục dốc toàn sức ức phó, cùng lắm thì tu luyện thêm nghìn năm nữa, cuối cùng liều một phen vì bản thân!

Huống chi, còn có thôn dân trên hòn đảo này cung phụng nó, đối với tu luyện mà nói lại càng làm ít công to, hóa rồng ở ngay trong tầm mắt thôi.

Hắc giao lập tức đảm bảo sau này nó sẽ thủ vững ở khu núi này, cũng bảo vệ thôn dân ở trên hòn đảo nhỏ, chuyên tâm tu luyện.

Trong những năm tháng sau này, trên hòn đảo nhỏ sẽ không còn người chết đuối nữa, khi mấy người vô tình ngã xuống nước kia đều cho rằng mình sắp bỏ mạng mà không ngừng vùng vẫy, lại cảm giác được có thứ gì đó bơi qua trong nước, dùng cơ thể của mình để đẩy bọn họ lên khỏi mặt nước.

Một người hai người đều nói như vậy, sau này người nói đến càng ngày càng nhiều, mọi người mới biết hóa ra nhóm đại sư kia nói có giao bảo vệ hòn đảo nhỏ là thật, sau đó lập tức thờ cúng hắc giao càng thêm thành khẩn hơn.

Hơn nữa, truyền thuyết này còn dần dần lưu truyền ra ngoài, hòn đảo nhỏ lại càng trở thành thánh địa nổi tiếng trên mạng vì điều đó, ngược lại cũng gọi không ít du khách tới đây.

Đương nhiên đó đều là chuyện của sau này, hiện giờ các thầy phong thủy đang chuẩn bị xua tan sát khí trên người hắc giao.

Thế nhưng tám vị giám khảo thể hiện thần thông của bản thân rất lâu lại phát hiện ra đối diện với sát khí này, mình chẳng khác gì châu chấu đá xe cả.

Cũng đúng thôi, sát khí sinh ra từ một long mạch bị ghim chết làm sao dễ đối phó đến vậy cơ chứ?

Đến cuối cùng vẫn là Vệ Miên ra tay, dùng ngón tay làm bút, linh khí làm mực, liên tiếp vẽ ra ba mươi sáu đạo linh phù, cuối cùng mới hóa giải sạch sẽ sát khí trên người hắc giao.

Cũng vì vậy mà linh khí trong cơ thể cô đã tiêu hao sạch sẽ, sắc mặt cũng không khống chế được mà trắng bệch cả đi.

Sát khí được giải trừ, hắc giao chỉ cảm thấy cảm giác trói buộc trong cơ thể mình đã hoàn toàn biến mất, nó quẫy người trong khe núi một cách vui vẻ, lòng biết ơn đối với Vệ Miên cũng không còn lời gì có thể diễn tả được nữa.

Vệ Miên nhìn sắc trời, phía chân trời đã xuất hiện bụng cá trắng rồi, xem ra bọn họ đã ở sơn cốc này vật lộn ba, bốn tiếng đồng hồ, trời cũng đã gần sáng rồi.

"Nếu đã giải quyết xong vậy về thôi!"

Cô kéo chặt áo trên người, trong núi vào sáng sớm luôn có rất nhiều sương, rơi xuống người cảm giác cứ ẩm ướt thế nào.

Rõ ràng giọng điệu không hề khác gì với bình thường nhưng lúc này đã không còn người nào dám coi thường cô nữa, đến ngay cả Chung Diệu Ý vẫn luôn vênh váo cũng không còn dám thở ra nửa câu nào nữa.

Có thể dám nói sao? Trước đó dám vênh ngược lên với Vệ Miên là vì cảm thấy thực lực của đối phương chắc chắn không bằng mình, thế nhưng vừa rồi nhìn thấy năng lực vẽ bùa trong hư không của cô xong, Chung Diệu Ý chỉ vênh váo chứ cô ta cũng có não, biết khi nào nên vênh và khi nào không thể.

Trên đường trở về, không biết tại làm sao mà có vài người đột nhiên nghĩ đến quy tắc cuộc thi mà các vị giám khảo đã đặt ra lúc đầu vào hôm qua, khi ấy còn cảm thấy không công bằng nhưng bây giờ cuối cùng cũng hiểu được rồi.

Lòng vòng nửa ngày, các vị giám khảo sợ bọn họ đấu pháp với một cao thủ như vậy thì bản thân sẽ thua quá mức khó coi, nhưng khi ấy tại sao bọn họ lại không tiếp nhận dụng tâm khổ sở của các vị tiền bối chứ?

Sau khi Vệ Miên trở về lại tranh thủ thời gian ngồi thiền, thật ra cô không muốn tu luyện vào thời điểm này cho lắm, sinh khí trên hào đảo nhỏ thiếu thốn nghiêm trọng, ít nhất cần đến vài tháng mới có thể khôi phục lại được.

Lúc này, cô tu luyện phải hấp thụ vậy có khác biệt gì với hắc long đâu, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đấu pháp, cuối cùng cô vẫn hấp thụ một ít, chỉ một ít thôi để linh khí trong cơ thể không đến mức trống rỗng là được.

Thế nhưng, đợi khi đến lượt cô đấu pháp mới phát hiện ra chút linh khí này lại không hề có đất dụng võ.

Bởi vì vòng thi sau đó thay vì nói là đấu pháp còn chẳng bằng nói là một bên dạy học, An Hoàng Nguyên trực tiếp lôi cục phong thủy mà mình không hiểu ra.

Trong quá trình Vệ Miên phá giải, tuy rằng ông ta đang nhìn nhưng cứ cách một lúc là lại hỏi nguyên nhân và nguyên lý khiến cô làm như thế...

Vệ Miên cũng kiên nhẫn giải đáp lần lượt, còn tìm một cục phong thủy tương tự để giảng giải chỗ khác biệt trong đó, lúc phá giải trận pháp cần phải chú ý vào điểm nào...

Bạn cần đăng nhập để bình luận