Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 222: Không Được Vứt Rác Lung Tung

.



Chương 222: Không Được Vứt Rác Lung Tung

Chương 222: Không Được Vứt Rác Lung Tung

Ngưu Tĩnh Di cứ cảm thấy sau khi uống hết cốc trà sữa là trên người mình lại sở hữu sức lực, cô ấy giơ tay ra nắm thử, hình như không phải ảo giác, hơn nữa, ý thức cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Sau khi người chết, có vài người mang chấp niệm khá sâu sẽ lặp đi lặp lại hành động trước khi chết một cách vô thức, hành động này không có giới hạn thời gian, có người sẽ không ngừng lặp đi lặp lại đến vài năm, vài chục năm thậm chí là cả trăm năm cũng có.

Trước khi Vệ Miên tới, Ngưu Tĩnh Di vẫn luôn quanh quẩn ở chỗ này nhiều lần lặp lại hành động trước khi chết của mình.

Nhưng lúc này, sự xuất hiện của Vệ Miên đã khiến cô ấy phá vỡ loại trạng thái đó, trong lúc nhất thời, cô ấy cảm thấy hơi hoang mang.

Vệ Miên uống hết cốc trà sữa trong tay rồi thuận tay ném ra ban công: "Cô có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

Tầm nhìn của Ngưu Tĩnh Di dừng lại trên cốc trà sữa bị ném đi của đối phương, môi cô ấy mấp máy, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói: "Không được vứt rác lung tung."

Vệ Miên: "..."

Cô chấp nhận số phận đi nhặt cái cốc về đặt bên cạnh chân của mình: "Được rồi, tôi đặt ở đây là được rồi chứ, lát nữa khi nào đi tôi sẽ mang theo sau."

Lúc này, Ngưu Tĩnh Di mới không nói nữa mà suy nghĩ về câu hỏi ban nãy của Vệ Miên.

"Tôi không có tâm nguyện gì cả, chỉ là trước khi chết chưa thể đi gặp bà ngoại tôi lần cuối thôi."

Chuyện muốn làm nhiều như thế nhưng Ngưu Tĩnh Di không biết phải bắt đầu từ đâu, nếu như phải chọn nguyện vọng lớn nhất trong số đó thì chính là không thể khiến mấy người kia gặp phải báo ứng.

Nhưng cô ấy đã chết rồi, lúc còn sống cũng không có dũng khí để báo thù, sau khi làm quỷ lại càng khỏi phải nói.

"Vậy mấy người đã làm tổn thương cô thì sao, cô không hận sao?"

Ngưu Tĩnh Di không nói gì.

Hận sao?

Đương nhiên là hận rồi.

Vốn dĩ cô ấy đã dự tính xong xuôi, đợi đến khi thi đại học sẽ báo danh vào trường đại học sư phạm, sau đó trở thành một giáo viên tiểu học.

Cô ấy hy vọng có thể gieo hạt giống lương thiện vào trong lòng những đứa trẻ đó từ khi chúng vẫn còn rất nhỏ.

Nhưng bây giờ cô ấy đã trở thành một u hồn, không thể làm những chuyện mà mình thích nữa, đến ngay cả bà ngoại mà còn không thể nhìn mặt lần cuối thì thôi...

Nhưng cô ấy yếu đuối đã quen rồi, nghĩ đến mấy người kia chỉ cảm thấy sợ hãi chứ không có một chút suy nghĩ báo thù nào cả.

Vệ Miên có hơi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhưng thấy cô ấy như vậy, cô cũng không nói gì nữa: "Cô muốn gặp ai, tôi đưa cô qua đó."

Ngưu Tĩnh Di lập tức quay đầu sang nhìn chằm chằm vào Vệ Miên với vẻ khó tin: "Thật... thật sao?"

"Đương nhiên là thật rồi."

"Vậy cô có thể dẫn tôi đi gặp bà ngoại của tôi được không?"

Nếu Vệ Miên đã nói được vậy đương nhiên không thành vấn đề rồi.

Cô lấy một người giấy từ trong túi ra sau đó làm phép, cho Ngưu Tĩnh Di bám vào người giấy giống như đã làm với Lâm Thiến Thiến ngày trước.

Đêm hôm khuya khoắt không có xe hơi đến thị trấn Hòa Bình nên Vệ Miên mang người giấy về nhà trước.

Người giấy nhỏ trong nhà trông thấy thành viên mới mà vô cùng vui vẻ, nó cho rằng thành viên mới cũng giống mình, tới đây làm bạn với Vệ Miên nên còn vui sướng nói với cô ấy thứ gì đặt ở đâu.

Ngưu Tĩnh Di được thương mà sợ.

Lúc làm người không cảm giác được thiện ý, vậy mà sau khi thành quỷ lại có thể cảm giác được.

Vệ Miên không quan tâm hai người giấy ở bên dưới chuyện trò thế này mà đi một mình lên tầng tắm rửa rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau lúc rời giường, Ngưu Tĩnh Di đang ngồi ngơ ngác trên bàn trà xem tivi, cô ấy đang xem một chương trình tạp kỹ.

Lúc Vệ Miên trông thấy tên chương trình còn không nhịn được mà nhướng mày, cô đã từng nghe Phùng Tĩnh nhắc về chương trình này rồi, còn mời Vu Xán tới tham gia để tạo sức nóng chủ đề nữa mà.

Vệ Miên giả bộ không để ý, đợi cô ăn sáng xong mới cất Ngưu Tĩnh Di vào trong túi.

Dọc theo đường đi cô ấy luôn giữ im lặng, thẳng cho đến khi tới gần trấn Hòa Bình mới đỡ hơn một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận