Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 312: Thăm Dò

.



Chương 312: Thăm Dò

Chương 312: Thăm Dò

"Chẳng có gì cả!" Phan Thần nói với vẻ khoa trương: "Vừa về đến Thanh Bình là mẹ con đã cảm thấy có ông ngoại con chống lưng rồi, giờ sống lưng của mẹ con cứng lắm, gần đây cũng chẳng cho cha con sắc mặt tốt gì cả, cha con cầu hòa cũng vô dụng, tối hôm qua còn phải làm món cá cơm kho tàu mà mẹ con thích ăn nữa cơ!"

Nghe thấy Phan Húc Đông đích thân nấu cơm cho mụ đàn bà già thối Lâm Tuyết kia ăn là trong mắt Dương Thiến lóe lên vẻ ghen ghét, cô ả đã theo người đàn ông này ba năm rồi, từ lúc hai mươi bảy cho đến ba mươi.

Thanh xuân của cô ả chỉ có mấy năm như thế thôi, nếu không thể nhân lúc độ tuổi đẹp nhất để bắt được người vậy sau này có nói gì đi chăng nữa cũng chỉ là nói suông.

Mục đích của cô ả chính là khiến Lâm Tuyết thoái vị, cô ả muốn trở thành bà Phan!

Luôn bị giấu trong bóng tối – nơi mà người khác không thể nhìn thấy cũng khiến cô ả bất mãn lắm chứ.

Dương Thiến đã hỏi thăm xong những gì mà mình muốn biết rồi mới rời đi với tâm trạng hài lòng.

Mà Phùng Hiến Cương ngồi trong xe taxi cũng đã sắp tức đến mức xì khói rồi, sao chị họ của anh ta lại nuôi dạy ra cái thứ ăn cháo đá bát như vậy chứ, đã thế còn gọi ả đàn bà kia là mẹ hai nữa!

Biết rõ đó là bồ nhí của cha mình mà còn gọi như vậy, rồi cậu ta ném mẹ ruột của mình đi đâu hả?

Hơn nữa, còn than thở với bồ nhí rằng mẹ ruột không tốt, không một điểm nào bằng với người ta, cái thứ con trai như vậy thật sự còn không bằng đẻ ra quả trứng rán ăn cho rồi.

Chẳng trách mà bọn họ lại không điều tra ra được một chút tin tức ngoại tình nào của Phan Húc Đông, tìm thật lâu mới lòi ra một nội ứng này ở đây, có cậu ta thông báo cho Phan Húc Đông, thằng chó kia lập tức có sự chuẩn bị từ trước vậy bọn họ còn có thể điều tra được mới là lạ.

Chẳng trách đại sư lại kêu anh ta đi hỏi cháu ngoại mình nguyên nhân không thể điều tra ra được.

Phùng Hiến Cương cũng không muốn đón thằng lỏi con kia nữa, sắc mặt của anh ta đen như đít nồi, trực tiếp kêu tài xế chở mình về nhà họ Lâm.

Lúc chiếc xe taxi đến nhà họ Lâm là đã qua hơn nửa tiếng, tâm trạng của Phùng Hiến Cương cũng đã khôi phục lại không ít. Lúc này vẫn chưa thích hợp để nhắc đến chuyện này, trước mắt vãn là đại sự của nhà họ Lâm quan trọng hơn.

Hiếm khi anh ta đi vào sân nhà ông cụ với vẻ mặt nghiêm túc, mà lúc này, ông cụ đang chăm sóc mấy cây hoa bảo bối kia của mình.

"Tiểu Cương tới đấy à! Đã ăn cơm chưa, chưa ăn thì kêu bà ngoại cháu hâm nóng cơm cho." Ông cụ trông thấy cháu ngoại tới bèn cười ha ha, nói.

Năm nay ông đã sáu mươi bảy tuổi rồi, cơ thể ngoại trừ một vài bệnh lặt vặt ra thì cũng được tính là khỏe mạnh, bình thường thích chăm sóc cây cảnh, thi thoảng cũng sẽ dẫn con vẹt ra ngoài đi dạo.

"Cháu ăn rồi ạ." Phùng Hiến Cương không vui cho lắm.

Ông cụ quay đầu liếc mắt nhìn anh ta, rất nhanh đã phát hiện ra không đúng: "Đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Phùng Hiến Cương mấp máy môi, cũng không biết phải nói thế nào mới được nữa.

Cuối cùng, anh ta vẫn kể lại hết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, chỉ cần có mở đầu vậy chuyện này cũng không có gì không tiện nói nữa. Phùng Hiến Cương nói huỵch toẹt cả chuyện Vệ Miên đã xem bói ra sao, anh ta đã điều tra ra được Phan Húc Đông ngoại tình như thế nào. ...

Ông cụ nghe xong lại im lặng một lúc rất lâu, thật lâu sau ông mới hỏi: "Vị đại sư mà cháu tìm đã nói ngày mai Húc Đông nhận được hai nghìn vạn vào tài khoản?"

Phùng Hiến Cương gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Ông cụ Lâm thở dài một hơi: "Vậy ông đã đoán được đại khái khoản tiền này tới từ đâu rồi."

Thấy cháu ngoại trai không hiểu, ông cụ dứt khoát nói hết những gì mà mình ra.

"Một khoảng thời gian trước, đứa con trai thứ ba làm bất động sản của nhà họ Dương kia tới tìm ông, muốn nhờ ông tìm người giúp cậu ta phê duyệt một mảnh đất, cậu ta muốn khu biệt thự vẫn chưa hoàn thành ở tứ hoàn kia nhưng ông không đồng ý, không ngờ cậu ta lại trực tiếp đến tìm Húc Đông."

Nhắc đến khu biệt thự vẫn chưa hoàn thành ở vành đai ngoài kia, đây là dự án vẫn chưa hoàn thiện từ nhiều năm trước, ông cụ Lâm tính toán, phỏng chừng cũng phải mười mấy năm rồi ấy chứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận