Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 358: Lại Đến

.



Chương 358: Lại Đến

Chương 358: Lại Đến

Bà cụ Hồ cảm thấy lấy quả phụ là thiệt cho con trai vì thế lại tiếp tục kéo dài, sau này, lúc bà ta qua đời thì Hồ Trường Sinh đã năm mươi tuổi rồi.

Bà cụ Hồ quản quá nghiêm khiến Hồ Trường Sinh chưa từng được nếm qua hương vị của phụ nữ, đợt mùa hè ông ta lén lút trốn dưới gầm cầu nhìn trộm mấy người phụ nữ trong thôn tắm, thèm đến mức nước miếng suýt thì chảy cả ra.

Cho nên sau cái lần say rượu thành chuyện với Đại Ni đó khiến ông ta cứ nhàn rỗi là lại nhớ đến.

Cho dù hồi đó ông ta đã bị ông Triệu bắt chẹt không ít tiền nhưng Hồ Trường Sinh vẫn nhớ nhung mãi không quên, cũng may mà sau này con bé đó tương đương với bị ông Triệu rao bán, chỉ cần ông ta trả tiền là có thể qua ngủ một lần.

Hồ Trường Sinh cũng được tính là người đã ăn qua thịt, bây giờ kêu ông ta ăn chay trở lại là ông ta không thể nào chịu được. Ông ta lật cái giường lên, lấy cái tráp trang điểm mà mẹ đẻ lại cho mình ra.

Bên trong đều là những món đồ mà bà cụ Hồ để lại trước khi qua đời, có một vài món đồ cũ và còn có cả một ít tiền nữa.

Hồ Trường Sinh lấy hết toàn bộ tiền lẻ ra gom lại với nhau, chấm ít nước bọt lên đầu ngón tay rồi bắt đầu đếm.

"Hai mươi, bốn mươi, năm mươi..."

Một lúc lâu sau, cuối cùng ông ta cũng đã đếm ra được năm trăm đồng, đều là mấy đồng tiền lẻ loại mười đồng, hai mươi đồng, gom lại được một xấp rất dày.

Hồ Trường Sinh nhét tiền trong túi quần, thấy đã chín giờ tối rồi mới cầm đèn pin trong tay đi đến căn nhà hai tầng mà ông ta nhớ mong ở đầu thôn kia.

Lúc này trên đường đã không còn bao nhiêu người, huống chi, cho dù có gặp phải người thì cũng chẳng sao, rất nhiều người đàn ông trong thôn đều biết chuyện này, mấy người thường xuyên qua nhà đó còn quen biết nhau.

Ông ta đi thẳng đến bên ngoài cửa của nhà họ Triệu, giơ tay gõ liền năm cái lên cánh cửa, đợi một lúc rồi lại gõ thêm hai cái.

Đây là quy tắc mà ông Triệu đặt ra, buổi tối muốn qua bên này ngủ thì phải gõ cửa dựa theo cách này.

Rất nhanh, cánh cửa của căn nhà hai tầng đã mở ra, bà Triệu đi từ trong nhà ra ngoài.

Nhưng bà ta cũng không trực tiếp mở cửa mà đứng phía sau cánh cửa: "Ai đấy?"

"Tôi đây!"

Hồ Trường Sinh vội vàng trả lời rồi nhét số tiền mà mình đã chuẩn bị sẵn qua khe cửa.

Vì tiền lẻ quá nhiều nên phải nhét vài lần mới có thể nhét hết.

"Tối nay tôi bao cả đêm."

Bà Triệu đếm tiền rồi gật đầu với vẻ hài lòng: "Được, vậy tôi sẽ không cho người qua đây nữa!"

Hồ Trường Sinh chà sát tay với vẻ hưng phấn, ông ta vội vàng lách qua khe cửa mà bà Triệu để mở, vừa nghĩ đến việc lát nữa một cô gái giống bụi lau phải nằm trong lòng mình, mặc cho mình muốn làm gì thì làm là Hồ Trường Sinh lại không nhịn được mà cả người khô nóng, bước nhanh vài bước.

Nhưng một điều khác với bình thường là hôm nay phòng của Đại Ni không bật đèn, có điều, nhờ ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ, Hồ Trường Sinh vẫn có thể loáng thoáng trông thấy.

Cô bé siết chặt cái chăn trên giường nhìn ông ta với vẻ mặt kinh hoàng. Bộ dáng nhỏ mọng nước này thật sự khiến Hồ Trương Sinh nhớ sâu sắc trong lòng.

Hay thật, một con bé xinh xắn như vậy lại bị ông ta khai bao!

Hồ Trường Sinh nôn nóng cởi hết toàn bộ quần áo trên người xuống rồi nhảy bổ lên người Đại Ni ở bên giường, nhưng lại bị cô bé nhanh chóng tránh được.

"Ông... ông định làm gì, ông đừng qua đây!"

Hồ Trương Sinh lập tức ngã xuống giường, đây là lần đầu tiên Đại Ni phản kháng lại ông ta nhưng lại không khiến ông ta bất mãn một chút nào cả, ngược lại, còn cảm thấy con bé này biết chơi trò tình thú.

"Tao muốn làm gì mà mày còn không biết hay sao? Hôm nay tao đã trả cho bà nội mày năm trăm rồi, nguyên đêm này mày là của tao, mày nói xem tao định làm gì?"

Hồ Trường Sinh lau nước miếng bên khóe miệng rồi lại nhào về phía Đại Ni.

"Mau, cho lão tử sờ, lão tử nhớ mày sắp chết rồi đây!"

Lần này, Đại Ni không còn may mắn đến vậy nữa, cô bé bị Hồ Trường Sinh bắt được, giam trong lòng và giở trò.

Sắc mặt của Đại Ni trắng bệch, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi, cô bé liều mạng phản kháng: "Đừng, ông mau tránh ra, tôi không quen ông, ông còn như thế là tôi báo cảnh sát đó!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận