Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 767: Trừng Trị

.



Chương 767: Trừng Trị

Chương 767: Trừng Trị

Vệ Miên liếc mắt nhìn người đàn ông cường tráng đằng sau gã, cùng lúc tên cầm thú họ Hoàng định bước ra bên ngoài thì đối phương lập tức túm lấy tóc của gã, lôi ngược người về phòng.

Biểu cảm trên gương mặt của tên cầm thú họ Hoàng vẫn chưa kịp thu về, đột nhiên rớt từ thiên đàng xuống địa ngục khiến gã hét lên với vẻ mặt kinh hãi.

"Cô đã nói sẽ bỏ qua cho tôi cơ mà!"

"Cô đã đồng ý rồi!"

"Tôi đã gửi tiền rồi mà!"

"Hai nghìn vạn, đủ hai nghìn vạn rồi còn gì, các người có biết hai nghìn vạn là bao nhiêu tiền không, đủ cho các người tiêu cả đời rồi đấy!"

Vệ Miên hoàn toàn không để ý đến gã mà trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, cùng với tiếng đóng cửa truyền tới còn có một câu "phục vụ cẩn thận" rất lạnh lùng của cô.

Tên cầm thú họ Hoàng thử phản kháng nhưng đối diện với mấy người đàn ông cường tráng này, gã chỉ giống như con cừu rơi nhầm vào hang sói, thật sự không có một tí biện pháp nào cả.

Hơn nữa, bọn họ hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, không ngoan ngoãn chứ gì? Không sao cả, đánh cho một trận là ngoan ngay, chứ ngoan quá lại không thú vị!

Vì thế, trải qua vài tiếng đồng hồ bị dày vò, tên cầm thú họ Hoàng chỉ còn lại nửa hơi thở.

Một người đàn ông trong số đó còn sờ mũi với vẻ ngại ngùng: "Xin lỗi cô chủ, mấy người anh em kia của tôi phóng túng quá, hành người kia hơi thảm một chút."

Trịnh Hạo nhìn người đàn ông đó rồi lại nhìn tên cầm thú họ Hoàng mặt mày bầm dập, cả người không có nổi một miếng thịt nào lành lặn, đằng sau vẫn còn đang chảy máu, trông như có thể tắt thở bất cứ lúc nào vậy, anh ta nhìn mà không khỏi nuốt nước miếng.

Người có thể hợp tính với tiểu sư thúc quả nhiên không có đến mấy người là người bình thường, thế này có thể gọi là hơi phóng túng được sao? Đây rõ ràng là sắp chơi người ta đến chết thì có!

Vệ Miên phất tay: "Mặc quần áo lại cho anh ta rồi dẫn xuống tầng."

"Rõ!"

Mấy người đàn ông cùng nhau hành động, hoàn toàn không có đất dụng võ cho Trịnh Hạo. Bọn họ khiêng người xuống gara dưới hầm, sau đó lái xe thẳng ra sau núi của thôn Hoàng Gia.

Ngay khi tất cả mọi người đều không biết mình tới đây để làm gì thì đột nhiên Vệ Miên làm một động tác vỗ về với hư không bên cạnh: "Nói chị nghe em muốn xử lý anh ta như thế nào?"

Trên mảnh đất trống không người nhìn thấy, trên gương mặt trắng xanh của Hoàng Kiều lộ ra nụ cười tang thương không phù hợp với độ tuổi của cô bé, giọng nói của cô bé cũng bình lặng như nước: "Dù sao ở nhà họ Hoàng, con gái cũng không có tư cách được chôn vào phần mộ tổ tiên, cho dù thi thể của em có được tìm thấy thì cũng chỉ được chôn vùi tùy tiện ở nơi hoang vu vắng vẻ mà thôi."

"Như thế cũng chẳng có gì khác với ở trong giếng, còn nữa, em đã ở chỗ này quen rồi, ngày nào cũng nghe tiếng lá rơi, tiếng mưa rơi truyền tới từ bên ngoài, còn có cả tiếng của đủ loài động vật nhỏ nữa, vậy cũng rất thú vị."

Hoàng Kiều ngẩng gương mặt non choẹt kia của mình lên, miệng thì nói thú vị nhưng ánh mắt nhìn về phía trước lại trống rỗng.

"Chị ơi, cứ để anh ta ở dưới đáy giếng lạnh lẽo này với em đi!"

Vệ Miên nhìn cô bé với vẻ thương tiếc.

"Chị có thể tiễn em đi đầu thai, kiếp sau em sẽ có cha mẹ thương em, yêu em, trải qua một đời vô lo vô nghĩ, không cần thiết phải vì một người không đáng mà bị nhốt trong hồi ức đau khổ đó, chị đảm bảo với em nhất định sẽ khiến anh ta phải chịu báo ứng."

Tầm nhìn vốn rời rạc của Hoàng Kiều dần dần tập trung lại trên người Vệ Miên, ánh sáng trong đôi mắt của cô bé cũng tụ lại như thực chất.

"Thật sự có cha mẹ yêu thương, vô lo vô nghĩ sao ạ?"

"Thật."

"Vậy... được, em sẽ đi đầu thai!"

Vệ Miên lại xoa đầu cô bé với vẻ khen ngợi, một cô gái nhỏ chưa được hưởng bao nhiêu phúc chẳng qua cũng chỉ cầu tình yêu từ cha mẹ mà thôi.

Tới chỗ quen thuộc, tên cầm thú họ Hoàng định lớn tiếng la lên nhưng gã lại không phát ra được bất cứ một âm thanh nào hết, nhìn cái giếng cạn càng ngày càng gần và Hoàng Kiều từ từ lộ diện thân hình, con ngươi của tên cầm thú họ Hoàng dần dần phóng đại, dường như gã đã hiểu ra nguyên do của toàn bộ chuyện này rồi.

Gã quỳ "phịch" một cái xuống đất rồi dập đầu "bốp bốp bốp."

"Kiều... Kiều Kiều, anh cả sai rồi, anh cả có lỗi với em, anh là tên súc sinh hu hu hu..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận