Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 279: Giới Thiệu

.



Chương 279: Giới Thiệu

Chương 279: Giới Thiệu

Huống chi, vừa rồi anh cả mới nói với anh ta rằng ông nội đang ngồi ngay trên quan tài của mình, nhìn bọn họ làm pháp sự, thế là một chút đau khổ trong lòng Trịnh Hạo cũng không còn nặn ra nổi nữa.

Chẳng qua, anh ta cũng không thể nói mấy chuyện này với người bên ngoài, quy trình nên đi vẫn phải đi như thường.

"Thật sự cảm ơn quản lý Vương đã đích thân tới đây, mấy hôm nay trong nhà bận làm pháp sự nên thật sự không thể tiếp đón chu toàn được."

Hai người khách sáo với nhau vài câu, Vương Đông Thịnh lo lắng trong lòng khiến ngoài mặt không khỏi hiện ra vài phần: "Theo lý mà nói thì tôi thật sự không nên quấy rầy vào thời điểm này, nhưng bên tôi quả thật đang gấp lắm, cậu xem, chuyện mà trước đó tôi đã nói với cậu..."

Trịnh Hạo cũng nhớ ra lý do tại sao Vương Đông Thịnh lại tới tìm mình, trong lúc nhất thời anh ta cũng khó xử.

Chuyện này là anh ta chính miệng anh ta đồng ý sẽ về hỏi cha mình, nhưng ông nội ra đi quá đột ngột, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều phải dựa vào cha, chắc chắn ông ta không thể đi được rồi.

Không chỉ cha mà ngay cả mấy chú khác trong nhà cũng không thể đi được, đang nghĩ xem phải làm thế nào thì đột nhiên trong đầu lóe lên một bóng người, anh ta lập tức vỗ đét vào đùi một cái.

Chẳng qua, anh ta cũng không chắc chắn Vệ Miên có nhận vụ làm ăn này hay không nữa, vì thế đành giải thích với Vương Đông Thịnh vài câu rồi mới chạy qua bên cạnh gọi điện thoại.

Ngược lại, Vệ Miên không thấy có vấn đề gì cả, mấy hôm nay cô cũng không có việc gì làm, tạm thời vẫn chưa quyết định phải đi đâu, nhân thời gian rảnh rỗi này đi xem phong thủy cho người ta cũng không phải không được.

Trịnh Hạo có được lời đồng ý của Vệ Miên cũng lập tức mừng rỡ, anh ta vui vẻ chạy đến bên cạnh Vương Đông Thịnh.

"Quản lý Vương, tôi đã tìm được một đại sư đáng tin cho ông rồi đây, thực lực của người này còn mạnh hơn cả cha tôi, cô ấy xem cho ông chỉ có chuẩn không cần chỉnh thôi!"

Vương Đông Thịnh vừa nghe được đã mừng húm trong lòng, đây chính là mục đích chuyến viếng thăm lần này của ông ta, người nhà họ Trịnh quan hệ rộng, quen biết nhiều thầy phong thủy, nếu bọn họ đã nói đáng tin vậy chắc chắn sẽ không sai được đâu.

"Vậy tốt quá rồi, Tiểu Trịnh đại sư yên tâm, tôi nhất định sẽ không bạc đã cậu và vị đại sư đó đâu."

Ngược lại, Trịnh Hạo cũng không quan tâm vấn đề có bạc đãi hay không, có điều, nghĩ đến gương mặt non choẹt đó của Vệ Miên, anh ta vẫn phải tiêm một mũi dự phòng cho Vương Đông Thịnh trước: "Vị đại sư mà tôi giới thiệu cho ông còn trẻ tuổi hơn cả tôi, nhưng thực lực không thua gì ông nội của tôi, cho nên..."

Vương Đông Thịnh cũng là một tinh anh, lập tức hiểu ngay ý của Trịnh Hạo là gì, ông ta vội vàng đảm bảo sẽ đối xử tôn trọng với vị đại sư trẻ tuổi kia như với Trịnh đại sư.

Lúc này, Trịnh Hạo mới hài lòng.

Có được số điện thoại của Vệ Miên rồi, Vương Đông Thịnh rời đi với vẻ hài lòng và thỏa mãn.

Ngay tối hôm ấy, Vệ Miên nhận được cuộc điện thoại của ông ta, hẹn ngày mai Vương Đông Thịnh sẽ đích thân qua nhà đón Vệ Miên, sau đó hai người cùng nhau đi đến mấy mảnh đất đang đợi đấu thầu kia.

Sáng ngày hôm sau, Vương Đông Thịnh đã đợi trước cổng căn nhà lầu, cho dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi nhưng trong nháy mắt nhìn thấy Vệ Miên, ông ta vẫn không nhịn được mà lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Cô gái trẻ trước mặt này mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lục nhạt, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên gương mặt nhỏ tròn trắng nõn có một đôi mắt xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng lanh lợi lại mang theo vẻ điềm tĩnh không hợp với tuổi, đúng là một sự hài hòa đối lập nhau.

Hóa ra đây chính là cô gái trẻ đứng bên cạnh Tiểu Trịnh đại sư lần trước, thế... thế cũng trẻ quá rồi thì phải?

Ông ta có hơi không biết quyết định này có đúng đắn hay không, nếu Vệ Miên được Trịnh đại sư giới thiệu cho ông ta vậy hiển nhiên Vương Đông Thịnh sẽ tin tưởng rồi, nhưng Tiểu Trịnh đại sư có trình độ thế nào thì ông ta vẫn chưa từng được chứng kiến, lỡ như cũng chỉ là hạng gà mờ, vật họp theo loài thì...

Vương Đông Thịnh nghĩ ngợi thật nhanh nhưng vẫn không thể hiện những cảm xúc đó ra ngoài mặt, ông ta quyết định cứ xem sao trước đã rồi nói sau, vì thế, ông ta đi lên chào hỏi Vệ Miên một cách vô cùng nhiệt tình, hai người cùng ngồi trên xe chạy về hướng mục tiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận