Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 850: Không Hiểu Nổi

.



Chương 850: Không Hiểu Nổi

Chương 850: Không Hiểu Nổi

Chồng của Triệu Hiểu Mai muốn bắt siêu thị phải bồi thường nhưng siêu thị đã đặc biệt tìm người tới kiểm tra camera rồi, tuy rằng Triệu Hiểu Mai ngã từ trên cầu thang điện xuống nhưng lúc cô ta còn chưa lại gần cầu thang điện rõ ràng đã xuất hiện triệu chứng choáng váng.

Khi ấy cô ta không coi là vấn đề to tát gì cả, nhân viên công tác trong siêu thị cũng đã hỏi cô ta có cần giúp hay không nhưng lại bị cô ta từ chối.

Sau vài phút, đột nhiên cô ta ngã từ trên cầu thang điện xuống, siêu thị cảm thấy mình cũng rất oan uổng, huống chi, nguyên nhân cái chết của Triệu Hiểu Mai là xuất huyết não mang tính ngoại thương.

Hơn nữa, sau khi kiểm tra kỹ càng còn phát hiện ra trong đầu cô ta còn có vết xuất huyết cũ, chỉ là trước đây không chú ý đến mà thôi, về phần nguyên nhân tạo thành vậy khỏi cần nói cũng biết rồi đấy.

Chồng của Triệu Hiểu Mai đã tới tìm Thẩm Phi một lần, muốn kêu cô ta giúp mình khởi kiện dựa trên danh nghĩa tình bạn, yêu cầu siêu thị phải bồi thường với cái giá trên trời.

Thẩm Phi nghĩ mình với Triệu Hiểu Mai cũng từng là đồng nghiệp một thời gian, khi ấy cũng không tiện từ chối thẳng thừng.

Nhưng sau khi kiểm tra camera của siêu thị, cô ta biết vụ kiện này hoàn toàn không có khả năng thắng, nhất là khi chồng của Triệu Hiểu Mai còn yêu cầu một con số lớn như vậy nữa, hoàn toàn không có lý một tí nào cả.

Cho nên cô ta mượn cớ gần đây vẫn còn vụ kiện khác để từ chối, tuy rằng chồng của Triệu Hiểu Mai không vui nhưng cũng không có cách nào khác, anh ta lại đi tìm những vị luật sư khác nhưng đều bị người ta từ chối với các lý do khác nhau.

Sau đó như thế nào thì Thẩm Phi cũng không đi tìm hiểu tiếp nữa, chỉ thổn thức vì Triệu Hiểu Mai cứ ra đi như vậy khi tuổi đời mới có ba mươi lăm, nhưng thời gian dài rồi, cô ta cũng không còn nghĩ đến nữa.

Đến ngay cả vị trí trống ra của Triệu Hiểu Mai, văn phòng luật sư cũng nhanh chóng tìm người khác thế vào.

Cuộc sống sau này vẫn giống như xưa, Triệu Hiểu Mai cũng dần dần bước ra khỏi ký ức của mọi người, chỉ là mỗi khi tình cờ nhắc đến vẫn khó tránh khỏi phải cảm thán một câu, người phụ nữ đó đúng là ngốc thật.

Mấy hôm trước khi Thẩm Phi ra ngoài đi dạo vừa vặn gặp được người chồng của Triệu Hiểu Mai, anh ta đang đi dạo trung tâm thương mại mới một người phụ nữ trẻ tuổi, vừa cười vừa nói, còn liên tiếp đi vào mấy cửa hàng xa xỉ.

Cô ta không khỏi cảm thấy không đáng thay Triệu Hiểu Mai, trước đây đối phương mua quần áo chưa bao giờ từng vượt quá hai trăm tệ, sản phẩm dưỡng da trên mặt lại càng rẻ hơn, có đôi khi mua thêm vài món bị chồng với mẹ chồng nhìn thấy là lập tức bị chửi mắng một trận, nói cô ta không biết tiết kiệm, cả ngày chỉ biết tiêu tiền lung tung.

Thẩm Phi đã từng nghe Triệu Hiểu Mai oán trách rất nhiều lần, nói rằng trên thực tế đối phương chỉ có thể tiêu tiền lương của mình, còn toàn bộ thu nhập trong quán bia đều không liên quan gì đến cô ta, chồng nói là để chuẩn bị cho con trai sau này lấy vợ, nhưng ngay cả kiểm được bao nhiêu tiền cũng sẽ không thông báo cho cô ta.

Cô ta ở trong quán bia chỉ giống như một nhân viên phục vụ bình thường, ghi đơn, nướng xiên, bưng thức ăn, lấy rượu...

Lại còn không có tiền lương.

Thậm chí có đôi khi, Triệu Hiểu Mai còn phải lấy tiền lương của mình ra để mua quần áo hàng hiệu, giày da hàng hiệu cho chồng và cả vật dụng hàng ngày như một ít giấy ăn, bàn chải trong quán bia.

Thẩm Phi nhớ Triệu Hiểu Mai từng nói, có một lần cô ta không có tiền, muốn xin một tí từ chỗ chồng nhưng kết quả lại bị chửi như tát nước vào mặt một trận, cuối cùng còn phải ghi giấy nợ với mẹ chồng, mượn hai nghìn tệ.

Thẩm Phi thật sự không tài nào hiểu được con người Triệu Hiểu Mai này, nói cô ta ngu ngốc đi nhưng tốt xấu gì cô ta cũng tốt nghiệp học viện luật đấy.

Hơn nữa, ngày nào Triệu Hiểu Mai cũng oán trách về cuộc sống của mình nhưng lại không muốn làm ra bất cứ sự thay đổi nào hết, Thẩm Phi khuyên cô ta vài lần nhưng đều vô dụng hết, trái lại còn rước thêm bực vào người.

Sau này vẫn là Vương Yến kéo cô ta đi, chỉ hỏi cô ta một câu vô cùng lý trí: “Có liên quan gì đến cô không? Cô ta sống có tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến kinh tế nhà cậu hết, đúng không? Đừng quan tâm đến chuyện gia đình người ta nữa, bớt cho sau này người bị oán trách lại là cô đấy.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận