Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 954: Kiêng Kỵ Nhất Là Kiểu Nửa Hiểu Nửa Không Lại Ra Ngoài Hại Người

.



Chương 954: Kiêng Kỵ Nhất Là Kiểu Nửa Hiểu Nửa Không Lại Ra Ngoài Hại Người

Chương 954: Kiêng Kỵ Nhất Là Kiểu Nửa Hiểu Nửa Không Lại Ra Ngoài Hại Người

"Trong phong thủy chú trọng vào ngũ hành điều hòa, nếu Bạch Hổ vị xuất hiện thế yếu thì chúng ta có thể lợi dụng thuộc tính ngũ hành để điều hòa và hóa giải."

"Ví dụ, nếu Bạch Hổ vị mang thuộc tính mộc thì chúng ta có thể kê bồn hoa hoặc cây xanh vào để làm tăng thuộc tính của nó, từ đó tăng mạnh năng lượng ở Bạch Hổ vị."

"Nếu Bạch Hổ vị là thuộc tính kim, chúng ta có thể đặt một ít đồ trang trí hoặc dụng cụ bằng kim loại ở đó để tăng mạnh thuộc tính của nó, từ đây suy ra những thuộc tính khác."

"Cùng nguyên lý như vậy, nếu Thanh Long vị cường thế thì chúng ta phải đặt..."

Lương Hạo Nhiên lập tức đáp lời: "Sắp xếp đồ vật tương khắc với thuộc tính của nó dùng để làm suy giảm năng lượng của nó!"

Vệ Miên mỉm cười gật đầu, thực ra mấy thứ ở phương diện này trông thì rất khó, nhưng sau khi hiểu được đạo lý trong này rồi sẽ không còn thấy khó khăn gì nữa.

Hơn nữa, cái khó nhất trong phong thủy cũng không phải mấy lý thuyết này, thứ càng có tính thử thách hơn chính là thầy phong thủy xác định vị trí của tứ thú, phương vị chuẩn rồi thì lúc điều chỉnh sẽ càng làm ít công to.

Chủ quán vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe, lúc này ông ta lại càng tin phục Vệ Miên vô cùng, chỉ hận không thể lập tức điều chỉnh ngay và luôn để ngày mai phong thủy có thể trở nên tốt hơn.

"Chuyện này không gấp được, vẫn cần phải có hồ lô minh chú, ngày mai mua xong còn phải khai quang, điều chỉnh phong thủy xong là không quá ba ngày, ông có thể cảm giác được sự khác biệt rõ ràng."

"Được được được, thật sự cảm ơn đại sư quá!"

Trịnh Hạo từ sau khi bị Vệ Miên dạy dỗ vẫn luôn vô cùng yên phận, lúc này thấy mọi người sắp rời đi mới lén lút thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nghĩ đến biểu hiện ban nãy của Lương Hạo Nhiên và cả ánh mắt nhìn cậu ta của sư thúc, Trịnh Hạo không biết tại làm sao mà cứ cảm thấy trong lòng không được thoải mái cho lắm.

Anh ta cũng không nghĩ ra được nguyên nhân là gì, sau đó dứt khoát không nghĩ đến nữa mà cùng hai người họ trở về Bích Thủy Viên Lâm.

Tối ngày hôm đó, Trịnh Hạo trở về nhà họ Trịnh với vẻ vẫn còn ủ dột như cũ, anh ta biết đã quá lâu rồi mình chưa bị dạy dỗ, bây giờ bất thình lình bị sư thúc làm mất mặt ngay trước mặt người khác cho nên mới khó chịu mà thôi.

Trịnh Hằng cũng vừa vặn từ bên ngoài trở về, từ xa đã trông thấy Trịnh Hạo hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng hồ hở phấn chấn ngày xưa khiến anh ta không khỏi dừng bước chân.

"Em sao thế?"

Trịnh Hạo nghe thấy giọng của Trịnh Hằng cũng không buồn ngẩng đầu lên mà chỉ buồn bực đáp: "Chẳng sao cả."

Trịnh Hằng nghĩ đến lịch trình của Trịnh Hạo hôm nay, trong mắt chợt lóe lên vẻ đã hiểu: "Bị sư thúc mắng hả?"

Trịnh Hạo không nói gì nhưng trên gương mặt vẫn là vẻ không vui như cũ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Trịnh Hạo rất nghe lời người anh trai này, vừa vặn trong lòng anh ta cũng có không ít nghi vấn bèn kể lại hai năm rõ mười chuyện đã xảy ra khi đi xem phong thủy ngày hôm nay, cuối cùng còn biểu đạt sự bất mãn của mình.

"Anh, anh nói xem, lẽ nào em nói không đúng hay sao, phong thủy đã nát thành ra như thế rồi còn giữ nó lại làm gì nữa, hơn nữa, cái chỗ đó còn nhỏ xíu, tiền thuê một năm cũng có được bao nhiêu đâu, một cửa hàng như vậy cho dù có cho bên ngoài thuê cũng không đổi về được cái gì, huống chi còn xem phong thủy. Rõ ràng sư thúc có thể xem cho người ta với giá năm mươi vạn, nhưng cứ cố tình còn muốn nhận loại đơn hàng nhỏ chỉ có vài đồng tiền này, thật sự quá mất thân phận..."

Trịnh Hằng nghe mà sắc mặt lại từ từ nặng nề.

Anh ta đã hiểu được nguyên nhân tại sao hôm nay sư thúc lại mắng thằng nhãi này rồi, nếu là anh ta, đừng nói là mắng mà có khả năng còn đánh cho một trận ấy chứ.

Nói đến đánh, xem ra đã quá lâu rồi chưa bị uốn nắn nên da bắt đầu trùng xuống rồi đây.

Trịnh Hằng tiến lên một bước túm lấy cổ áo của Trịnh Hạo rồi xách người lên.

"Anh... anh cả?"

Trịnh Hạo hoang mang.

Tình huống gì đây, đã rất nhiều năm rồi anh cả của anh ta không còn động tay với anh ta nữa.

Bây giờ lại định làm gì đây?

Một tiếng sau, Trịnh Hạo đứng trong thư phòng của Trịnh Khai Nguyên với vẻ ấm ức và tủi thân vô cùng, sau khi cảm nhận màn song kiếm hợp bích của cha với anh cả, bây giờ anh ta thật sự chỉ hận không thể chết quách luôn cho rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận