Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 675: Ờ

.



Chương 675: Ờ

Chương 675: Ờ

Tô Dương sững sờ, lúc này mới thu lại vẻ mặt: "Sau đó cũng tôi vẫn hòa hợp lắm."

Lần này, cho dù Phùng Tĩnh có sợ ma quỷ đến đâu cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt một lời khó nói hết xen lẫn với một chút khinh bỉ.

Bị lừa làm bồ nhí và biết là bồ nhí nhưng làm chịu làm bồ nhí là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, lần đầu tiên có thể tha thứ được là vì cô thật sự không biết rõ tình hình, sau khi biết rõ tình hình cũng kịp thời xa cách, chuyện như vậy cũng có không ít trên đời.

Người khác cũng có thể hiểu được.

Nhưng lần thứ hai thì sao, dưới tình huống đã biết rõ đối phương có gia đình đuề huề rồi mà vẫn làm bồ nhí cho người ta như cũ, cái này không gọi là tình yêu mà gọi là không có tự trọng.

"Chúng tôi..."

Tô Dương còn chưa nói xong thì đã bị Vệ Miên ngắt lời: "Nói cô đã chết thế nào đi!"

Cô không cảm thấy có hứng thú với ái hận tình thù giữa hai người họ cho lắm, biết đã xảy ra chuyện gì là được, còn quá trình giữa si nam oán nữ đều không quan trọng, dù sao cũng là chia tay rồi tái hợp, tái hợp rồi chia tay thôi.

Cảm xúc đã ấp ủ rất lâu của Tô Dương đột nhiên bị ngắt ngang khiến cô ta trừng mắt nhìn Vệ Miên với vẻ hơi bất mãn nhưng cũng không dám thể hiện ra một chút gì cả.

"Sau đó, tôi không muốn tiếp tục ở bên anh ta nữa, dự định sẽ chia tay anh ta, nhưng có nói thế nào thì anh ta cũng không chịu đồng ý. Có điều, thái độ của tôi vô cùng kiên quyết, anh ta thấy tôi như thế cũng biết quả thật không thể có được tôi nữa, vậy mà lại thẹn quá hóa giận hạ độc hại tôi, khiến tôi trúng độc mà chết!"

Tô Dương nói ra kết cục của hai người bằng giọng điệu thù hận.

Vệ Miên lại không bị ảnh hưởng một chút nào cả, chỉ "ờ" nhẹ một tiếng.

Tô Dương: "... Ờ... ? Cô không có gì để nói sao?"

"Không."

"Cô không cảm thấy người đàn ông này quá đáng lắm hay sao? Anh ta đã hại chết tôi đấy, nhưng bản thân anh ta lại chẳng bị làm sao cả, vẫn tiếp tục cuộc sống trước đây, vui vẻ êm ấm bên vợ của anh ta, vậy tôi là cái gì trong mắt anh ta chứ? Tình nhân sao?"

Vẻ mặt của Vệ Miên chẳng thay đổi gì hết.

"Cô biết rõ người ta đã có vợ rồi mà vẫn còn sáp đến, không phải tình nhân thì là gì?"

Sắc mặt của Tô Dương lập tức trở nên vô cùng khó coi, cô ta không thể nào chịu được việc bị người khác gọi mình là tình nhân, bồ nhí, trước đây cô ta cũng từng thấy khó chịu trong lòng vì đã phá hỏng gia đình của người ta, thẳng cho đến sau này, cô ta nghe được một cách nói khác.

Người không được yêu mới chính là kẻ đến sau.

Người phụ nữ đã ngang ngược chiếm mất vị trí làm vợ của anh ta kia mới chính là bồ nhí chân chính!

Cho nên, Tô Dương lập tức trở nên yên tâm và thoải mái hơn hẳn.

Không đợi cô ta nói gì, đột nhiên Vệ Miên lại mở miệng tiếp: "Mấy chuyện mà cô nói có liên quan gì đến Phùng Tĩnh. Cô ấy là nữ giới, làm sao có khả năng chính là người đàn ông năm đó được, huống chi, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì thì trong lòng cô cũng hiểu rất rõ chứ nhỉ."

Vệ Miên vừa thốt ra câu này là ánh mắt của Tô Dương lập tức lóe lên, cô ta giả bộ như không nghe được một câu cuối cùng kia của Vệ Miên.

"Vì tôi cảm giác được khí tức giống với người đàn ông kia từ trên người cô ta."

Tô Dương trừng to mắt nhìn Phùng Tĩnh đang thò đầu nhìn về phía này, trong mắt tràn đầy vẻ oán hận.

Phùng Tĩnh sợ quá lại rụt cổ về sau lưng Vệ Miên.

Khí tức giống nhau sao? Người thế nào mới có khí tức giống nhau?

Vệ Miên hơi đăm chiêu, nói cách khác mà người đàn ông mà Tô Dương nhắc đến chắc hẳn chính là người thân của Phùng Tĩnh.

Nghĩ đến phần lớn người nhà họ Phùng mà mình đã từng gặp qua, tuy rằng không nhìn kỹ nhưng cũng không có ai đến mức lưng đeo mạng người cả.

Nghĩ đến đây, Vệ Miên lập tức mở thiên nhãn với nữ quỷ.

Sau khi màn sương mù trắng quen thuộc tản đi, cô nhìn thấy Tô Dương hồi hai mươi tuổi, quả thật giống như những gì cô ta đã nói, đây là một cô gái rất xinh đẹp, ít nhất cũng phải thuộc cấp bậc hoa khôi giảng đường.

Đặc biệt là một đôi mày lá liễu kia rất có dáng vẻ mảnh mai yếu đuối của Lâm Đại Ngọc.

Nam sinh trong trường thích cô ta rất nhiều, lần nào cô ta đi đến căn tin là cũng có nam sinh chen lấn nhau đòi giúp cô ta gọi cơm, còn có người giúp xếp hàng, giúp lấy nước, đám người xum xoe bợ đỡ cũng cực kỳ nhiều.

Bạn cần đăng nhập để bình luận