Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 172: Chuyện Này Không Có Khả Năng

.



Chương 172: Chuyện Này Không Có Khả Năng

Chương 172: Chuyện Này Không Có Khả Năng

Trần Đại Bằng nghe thấy Vệ Miên nói như thế bèn liếc mắt nhìn cô với vẻ oán trách, nhưng cũng không dám lộ ra một chút vẻ mặt bất mãn nào cả.

Anh ta vẫn còn nhớ như in bộ dáng cầm ghế đánh quỷ vừa rồi của cô gái này, cũng không cảm thấy mình mạnh hơn nữ quỷ dưới đất bao nhiêu.

"..."

Nữ quỷ vốn còn không chịu tin nhưng sắc mặt đã nhanh chóng thay đổi cùng với âm thanh mà cô ta nghe được.

Đó là giọng của chồng cô ta, đến chết cô ta vẫn không quên được, tuyệt đối không có khả năng nhớ lầm!

Vệ Miên liên tục phát vài tin nhắn thoại, còn thuận tiện phát luôn cả giọng của bản thân Trần Đại Bằng, lần này, nữ quỷ không thể không tin, hóa ra "Trần Đại Bằng" vẫn luôn hẹn hò yêu đương với cô ta lại không phải Trần Đại Bằng thật.

"Làm sao có thể? Chuyện... chuyện này không có khả năng?"

"Sao có thể là giả được..."

"Sao có thể là Phùng An Luân được hả..."

Nữ quỷ hoàn toàn không thể chấp nhận được, cô ta lẩm bẩm với vẻ mất hồn mất vía, cứ như thể đã phải chịu một đả kích cực kỳ to lớn vậy.

Trần Đại Bằng cũng lộ vẻ mặt phức tạp, nếu là Phùng An Luân vậy ngược lại, anh ta có thể hiểu được tại sao đối phương lại ngụy trang thành mình.

Phùng An Luân với Trần Đại Bằng cùng một phòng ký túc xá, hồi đó mối quan hệ cũng không tồi.

Vẻ ngoài của người này không đẹp, chiều cao cũng chỉ một mét sáu mươi hai.

Tính cách không thể nói là hướng nội nhưng người thích qua lại với anh ta cũng không nhiều, điều khiến Trần Đại Bằng vô cùng có ấn tượng về anh ta chính là người này rất không giữ vệ sinh.

Mùa hè ngủ trong phòng ký túc mà trên người anh ta còn có thể có bảy, tám con ruồi nhặng, chính là loại đuổi đi rồi sẽ lập tức bay vòng về ấy.

Có rất nhiều người trong lớp biết chuyện này, cũng chính vì thế mà Cao Vân Lan mới cảm thấy không có cách nào chấp nhận được.

Bây giờ ngược lại, Trần Đại Bằng còn cảm thấy cô ta có một chút đáng thương như vậy.

Anh ta vừa định mở miệng kêu Vệ Miên thả Cao Vân Lan thì lại thấy cô ta đột nhiên òa khóc, khóc mãi khóc mãi lại biến thành cười.

Chỉ là tiếng cười này chẳng hiểu sao lại khiến người nghe được cảm thấy bi thương.

Còn chưa đợi Trần Đại Bằng kịp lên tiếng an ủi thì nữ quỷ đã từ từ hóa thành âm khí, biến mất trong không khí.

Trong căn phòng dường như chỉ còn lại những tiếng cười ban nãy chưa kịp tan kia.

Vệ Miên thở dài một tiếng: "Cô ta chọn hồn phi phách tán rồi."

Chắc hẳn Cao Vân Lan biết có Vệ Miên ở đây, cho dù cô ta có làm thế nào cũng không có khả năng đi tìm Phùng An Luân báo thù nữa, mà cô ta cũng đã sớm mất hết dũng khí để báo thù rồi.

Cứ như vậy còn không bằng hoàn toàn tan biến trong đất đời còn hơn.

Trong lúc nhất thời, ba người nhìn căn phòng trống không mà không nói gì cả.

"Đại sư, cô có thể giúp làm pháp sự cho cô ta được không?" Đột nhiên Đinh Vân mở miệng hỏi.

Thấy Vệ Miên và Trần Đại Bằng đồng thời nhìn mình, cô ta có hơi ngại ngùng.

"Tôi cảm thấy chuyện này ít nhiều gì cũng được tính là có chút liên quan đến Đại Bằng nhà chúng tôi, bây giờ người ta đã không còn trên đời nữa, tôi chỉ nghĩ làm pháp sự cho ta..."

"Không cần, nếu cô ta đã hồn phi phách tán vậy có nghĩa cô ta đã không còn trên đời này nữa rồi, làm pháp sự cũng không hưởng thụ được gì." Vệ Miên bình tĩnh đáp.

Cô vừa nói xong là hai mắt Đinh Vân đã đỏ hoe.

Mới đầu, cô ta quả thật rất trách nữ quỷ này nhưng sau khi nghe rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành sự việc, biết đây cũng chỉ là một cô gái đáng thương si tình nên trong lòng cũng thông cảm, không nhịn được mà thấy chua xót.

"Cô nói xem cái tên họ Phùng đó, sao lại không phải con người như vậy chứ hu hu..."

Trần Đại Bằng nhìn người vợ cảm tính này mà cũng rất bất đắc dĩ, anh ta đi tới ôm người vào lòng.

Tầm này đã là ba giờ sáng rồi, Vệ Miên từ chối lời níu kéo của vợ chồng nhà trọ Trần, hẹn bọn họ ngày mai hãy tới căn nhà lầu thăm sau, sau đó mới xách đồ rời đi.

Từ xưa đến nay nam nữ si tình nhiều, vì chìm đắm trong tình cảm mà mất não lại càng nhiều vô số kể, cho nên Vệ Miên cảm thấy cách gọi yêu lú não này rất chân thực.

Không phân nam nữ.

Hai tiểu khu cách cũng gần, Vệ Miên không cần người tiễn mà lết cái thân xác mệt mỏi một mình đi trên con đường vào lúc sáng sớm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận