Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 156: Tiểu Viện Ma Ám

.



Chương 156: Tiểu Viện Ma Ám

Chương 156: Tiểu Viện Ma Ám

Sau khi thời tiết nóng dần lên, muỗi cũng ra ngoài hoạt động.

Năm ấy, bên khai phá vì muốn ngăn cách căn nhà lầu với tòa nhà dân cư nên đã xanh hóa khu vực gần đấy rất đến nơi đến chốn.

Thế này cũng dẫn đến việc gần căn nhà lầu toàn là cây cối, muỗi cực kỳ nhiều, hơn nữa còn rất độc, sau khi bị cắn không chỉ sưng vù mà còn ngứa tận mấy hôm.

Sau khi bị muỗi cắn một phát, Vệ Miên mới nhớ ra còn có một thứ như bùa đuổi muỗi này, tối hôm qua cô mày mò đến tận nửa đêm cuối cùng mới dung hợp được bùa đuổi muỗi và bùa đuổi sâu lại với nhau.

Lúc này, cô đã vẽ được một xấp bùa, mỗi phòng đều dán một lá, thậm chí ngay cả trong sân cũng không bỏ qua, sau đó Vệ Miên dứt khoát dán hết mấy lá bùa còn thừa trong tay lên khu vực gần tường sân.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mấy lá bùa vàng bị gió thổi bay bay, lọt vào mắt người ngoài lại chỉ cảm thấy vô cùng u ám.

Mấy người sống cùng một tiểu khu kia vốn còn tưởng lần này người chuyển vào căn nhà lầu sẽ nhanh chóng tiêu đời nốt, nhưng không ngờ hết một mùa đông qua đi mà chẳng có chuyện gì xảy ra hết.

Còn có người tò mò mượn cớ đi tản bộ để dạo qua bên đấy, nhìn thấy toàn bộ cỏ dại trong sân đã không còn, có đôi khi còn thấy mấy bộ quần áo đang phơi.

Thậm chí, sân trước còn trồng một vườn hoa nhỏ, được cắt tỉa gọn gàng ngăn nắp.

"Chỗ này có người ở với không có người ở thoạt nhìn đúng là khác hẳn nhỉ, tôi cũng chưa thấy người sống ở đây trông thế nào, bà đã nhìn thấy chưa?"

Một người đàn bà trung niên dắt chó đứng bên ngoài tường nhà Vệ Miên ra sức rướn cái cổ nhìn vào trong.

"Chưa nha." Một người đi bên cạnh không dắt chó cũng kiễng chân nhìn mấy cái.

"Mà đừng nói nhé, thời gian người này sống ở đây còn rất dài, chứ mấy người trước đó cùng lắm chỉ được một tuần, đúng là đáng sợ thật đấy."

"Còn không à, tôi ra vào tiểu khu đều không dám đi cửa Bắc mà phải vòng qua phía Đông kia kìa."

"Cũng chỉ vì cái nhà này thôi đấy, bằng không, giá nhà ở tiểu khu chúng ta nào có rớt giá thảm đến như thế, đặc biệt là mấy tòa nhà ở gần đây."

"Bà nói xem cái thứ kia đã rời đi chưa?"

Người phụ nữ trung niên không khỏi đoán mò.

Tầm nhìn của bà ta đảo quanh sân, không biết có phải ảo giác hay không mà bà ta có cảm giác sau khi lại gần mảnh sân này đã không còn thấy nặng nề u ám như trước kia nữa, ngược lại còn thoải mái hơn không ít.

Từ đằng xa, bà ta nhìn thấy trông thấy trong sân, cách không xa có một thứ gì đó màu vàng, nhưng lại không nhìn rõ được đó là thứ gì. Lúc này cách gần hơn, hình như trên cái thứ màu vàng đó còn có chấm đỏ thì phải?

Chỗ mà bà ta đứng không nhìn thấy chính diện, người phụ nữ trung niên đang định dịch sang bên cạnh vài bước để nhìn!

Đột nhiên một cơn gió thổi tới, mấy vật thể hình chữ nhật màu vàng kia bị gió thổi bay lắc lư, phát ra tiếng lạo xạo.

Phần góc cuộn lên khiến người hiếm khi nhìn thấy rõ bên trên đó là một vài phù văn phức tạp, chỗ nào cũng lộ ra khí tức thần bí hết.

Tuy rằng hai người không tận mắt nhìn thấy nhưng nhờ phúc của mấy bộ phim truyền hình mà bọn họ vẫn có thể dễ dàng nhận ra được thứ đó là gì.

Vậy mà lại là bùa!

Bùa giấy!

Còn dán kín sân luôn má ơi!

Hai người đưa mắt nhìn nhau, thế này có phải chứng minh thật ra chỗ này vẫn còn thứ đó hay không, chẳng qua chỉ là bị bùa giấy trấn áp mà thôi?

"Á..." Người phụ nữ trung niên mặc kệ con chó đang dắt trong tay mà hét chói tai, bỏ chạy mất.

"Đợi tôi với!" Một người khác vốn đã hơi nhũn chân, giờ lại bị tiếng hét của người phụ nữ trung niên dọa sợ mất mật.

Bà ta lảo đảo đuổi theo, cũng không dám lại gần bên này thêm một bước nào nữa.

Vệ Miên nghe thấy tiếng hét chói tai bèn thò đầu qua cửa sổ tầng hai nhìn ra ngoài, cô mới từ thư phòng qua đây cho nên chỉ nhìn thấy một người phụ nữ lảo đảo chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la.

Chẳng hiểu gì cả.

Sau khi chạy đi, hai người phụ nữ đều sợ muốn chết, hễ cứ gặp người là nói con quỷ trong căn nhà lầu kia vẫn còn, chỉ là tạm thời bị bùa chú trấn áp mà thôi, kêu mọi người đừng qua bên đó nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận