Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 597: Đứa con gái đó đã bao lâu không về đây rồi

.



Chương 597: Đứa con gái đó đã bao lâu không về đây rồi

Chương 597: Đứa con gái đó đã bao lâu không về đây rồi

"Anh Vĩ! Anh Vĩ! Cầu xin anh châm chước cho, kêu tôi làm gì cũng được hết, tôi chỉ có mỗi một đứa con trai này thôi, tuyệt đối không thể làm hại nó được!"

Trần Bảo Trụ vừa nhìn thấy Vương Đại Vĩ đã lập tức quỳ rạp xuống sàn nhà, ông ta cũng không còn quan tâm đến hình tượng gì đó nữa mà ôm chặt đùi của người ta, không chịu buông.

Nếu như đây là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành thì Vương Đại Vĩ còn có thể châm chước cho một chút, nhưng trước mặt lại là một ông chú trung niên dầu mỡ khiến cho anh ta chỉ cảm thấy buồn nôn đến cực điểm.

Vì thế, Trần Bảo Trụ bị anh ta đá cho một cước mà không hề nương tình tí nào: "Cút qua chỗ khác, tính làm ai mắc ói hả?"

Vương Đại Vĩ nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng khách của nhà họ Trần, vừa vặn ngay trước mặt hai cha con nhà họ Trần đang quỳ.

"Tao hỏi tụi bây một chuyện, nếu như câu trả lời có thể khiến tao hài lòng vậy một trăm vạn còn thừa sẽ được xóa bỏ ngay, nhưng nếu tụi bây dám giấu diếm nửa điều thì hừm..."

Trần Bảo Trụ và Trần Quân lập tức gật đầu như gà mổ thóc: "Tôi nói tôi nói, chỉ cần tôi biết thì chắc chắn sẽ nói thật với anh Vĩ ngay."

Vương Đại Vĩ thấy hai người bọn họ cũng coi như thức thời, hơn nữa, đối phó với loại nhát cáy gan nhỏ như hột nho này, anh ta vẫn có biện pháp.

"Tao hỏi tụi bây, đứa con gái mà Hầu Tương Cầm đẻ ngày xưa đã bao lâu rồi chưa về nhà."

Cha con nhà họ Trần vừa nghe anh ta hỏi đến Vệ Miên mà lập tức sững sờ, hai người đưa mắt nhìn nhau và đều nhìn ra được vẻ không chắc chắn từ trong mắt đối phương.

Trần Quân run lẩy bẩy mở miệng: "Ý anh Vĩ là... Vệ Miên ấy hả?"

Vương Đại Vĩ gật đầu, đúng, trên tài liệu mà bọn họ nhận được cũng có cái tên này.

Trần Quân không biết tại sao bọn họ lại hỏi đến Vệ Miên, anh ta nuốt nước miếng: "Từ lúc con nhỏ đó lên đại học là không còn về đây nữa rồi, đến bây giờ cũng đã được hai năm."

"Bình thường có liên lạc với gia đình không?"

"Với chúng tôi thì không có, nhưng... có khả năng nó có liên lạc với mẹ nó đấy? Mà chẳng thấy bà ta nói gì đến cả."

Có thể có liên lạc với mẹ ruột, Vương Đại Vĩ ghi nhớ một điểm này trong lòng, nếu như tần suất liên lạc cao vậy có nghĩa là trong lòng cô vẫn còn mẹ mình, đến khi ấy có thể dùng chút thủ đoạn lên người Hầu Tương Cầm.

"Vậy trước đây lúc còn ở nhà, cô ta thân với những người nào?"

Nói đến thân thiết với ai thì Trần Bảo Trụ thật sự chưa bao giờ chú ý đến, hình như cũng chẳng thân thiết với ai cả? Con ranh chết tiệt đấy ngày nào cũng xị cái mặt ra, trông thấy người nào là mặt toàn như cái bị rách, ai có thể thân thiết được với nó chứ?

Đến ngay cả Hầu Tương Cầm cũng không chỉ một lần nói với ông ta rằng bà ta cảm thấy đứa con gái này không hề hiểu chuyện một chút nào hết, nuôi suốt nhiều năm như thế đúng là uổng công.

Trần Quân nghĩ rất lâu: "Xuân Đào! Cô ta thân với con Xuân Đào! Còn cả bác gái hai nữa, bác gái hai vẫn luôn đối xử tốt với cô ta, trước đây con nhỏ đó phải ngủ trên bãi cỏ, là bác gái hai đã mang chăn đệm ở nhà tới thay cho nó đấy."

"Xuân Đào?"

Lần đầu tiên Vương Đại Vĩ nghe nói tới người này.

"Đúng đúng đúng! Xuân Đào là con gái nhà anh hai họ của tôi, cha nó là Trần Bảo Sơn, bác gái hai mà Tiểu Quân nói là vợ của Trần Bảo Sơn. Trước đây, con ranh kia toàn đến nhà Xuân Đào ăn cơm thôi! Nhà bọn họ có chút đồ ngon cũng sẽ mang sang cho nó! Mà có bao giờ thấy cho người khác đâu!"

Vương Đại Vĩ hơi đăm chiêu, trông anh ta có dáng người to lớn, nhìn như một thằng đần nhưng trên thực tế suy nghĩ lại rất tỉ mỉ.

Chẳng qua chỉ có vài câu nói thôi đã có thể phác họa ra tình cảnh của Vệ Miên khi còn ở căn nhà này rồi.

Mẹ ruột cha dượng, không được coi trọng một chút nào hết, mẹ ruột đối xử với cô còn chẳng tốt bằng một người ngoài. Dựa theo logic bình thường thì mối quan hệ giữa cô và gia đình của Trần Xuân Đào chắc chắn tốt hơn nhiều!

Vương Đại Vĩ nhếch khóe môi lên cười rất xấu xa, dày vò người gì đó, không có người nào thành thạo hơn anh ta hết.

"Lão tứ, nếu mối quan hệ giữa cô ta với nhà Trần Bảo Sơn kia đã tốt vậy cứ chọn cái gia đình này làm món khai vị đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận