Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 729: Chấp Mê

.



Chương 729: Chấp Mê

Chương 729: Chấp Mê

Nhưng bây giờ, người đàn ông đã từng che chở cô ta vô cùng dó lại phản bội cô ta, đẻ con với một người phụ nữ khác cũng thôi đi, vậy mà còn muốn hại chết cô ta nữa!

Vương Tử Văn cảm thấy trái tim của mình như bị xé rách vậy, cô ta không muốn phải đối mặt với hiện thực tàn khốc này như thế nào nữa.

Cô ta hồi tưởng lại những thời khắc ở bên Mã tam, bây giờ những hồi ức tươi đẹp đó thoạt nhìn lại giống một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim của cô ta.

Vương Tử Văn không có cách nào chấp nhận được sự thật này, cô ta nằm rạp xuống đất òa khóc nức nở.

Ân Hồng! Ân Hồng!

Cái tên này chính là cái tên mà mấy hôm trước Mã tam đã gọi ra trong giấc mơ!

Khi ấy cô ta còn tưởng mình nghe nhầm nhưng hóa ra nó lại thật sự tồn tại, chính là con hồ ly tinh ở bên ngoài của anh ta!

Vệ Miên không nhịn được mà nhíu mày trong tiếng gào khóc rung trời này, người ta nói phụ nữ đều làm bằng nước nhưng cô cảm thấy Vương Tử Văn được làm từ đại dương mới chuẩn, cũng không biết sao lại nhiều nước mắt như thế.

Từ lúc gặp cô ta cho đến nay hình như cô ta vẫn luôn khóc, mới nói được vài câu đã bắt đầu khóc, tính cách như vậy thật sự rất khiến người phản cảm.

Lúc này, không phải nên nghĩ cách làm thế nào để xử chết mấy đứa khốn nạn kia hay sao? Chỉ biết khóc thì có tác dụng khỉ gì?

"Nếu tôi là cô thì lúc này đã tìm một luật sư ly hôn đáng tin rồi, sau đó thu thập chứng cứ chồng cô ngoại tình, di chuyển tài sản, thậm chí là cả bằng chứng muốn khiến cô sảy thai, đảm bảo đến lúc ly hôn được chia nhiều tiền hơn."

Vệ Miên bị tiếng khóc của cô ta làm cho bực bội nhưng ngại vì tâm trạng bị cắm sừng ban nãy của cô ta nên cô vẫn cố gắng hết sức ôn hòa, khuyên nhủ mấy câu.

"Ly hôn á?"

Nhưng không ngờ Vương Tử Văn vừa mới nghe được Vệ Miên nói "ly hôn" đã lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn cô với vẻ mặt kinh hãi, cứ như thể cô mới nói ra một từ độc địa nào vậy.

Vừa rồi Vương Tử Văn khóc quá đau lòng, nước mắt nước mũi tèm nhèm, cộng thêm tóc tai rối bời, sắc mặt xám xịt, không có một tí hình tượng nào cả.

"Đương nhiên phải ly hôn rồi, cô nói cô xem, đang ở độ tuổi rất đẹp, cũng đã biết gia đình này không phải người lương thiện gì rồi, không muốn cách bọn họ xa một chút vậy lẽ nào còn muốn ở chung đến già hay sao?" Bạch đạo sĩ không nhịn được mà chen mồm vào, giọng điệu cũng hơi không tốt

Ngoại tình, di chuyển tài sản, lại muốn phá hỏng đứa con trong bụng cô ta, khiến cô ta phải ra đi với hai bàn tay trắng, một gia đình như thế có khác gì một hang sói đâu?

Lẽ nào còn cho rằng sau này bọn họ sẽ thay đổi hay sao?

Vương Tử Văn có tính cách nhạy cảm, ngay lập tức nghe ra được sự mất kiên nhẫn của Bạch đạo sĩ, cô ta vội vàng tắt ngay tiếng khóc nhưng bởi vì thu lại quá gấp nên ngược lại còn nấc cục.

"Hức!"

Cô ta nhân lúc lau nước mắt mà lén lút nhìn sắc mặt của Vệ Miên, chẳng nhìn ra được gì cả nhưng chắc chắn không thể tính là tốt.

Lại nhìn Bạch đạo sĩ đang mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, sắc mặt cũng chẳng dễ coi gì, ánh mắt nhìn cô ta không khác gì của cha cô ta hồi cô ta còn chưa kết hôn.

Vương Tử Văn ấm ức bĩu môi, cô ta chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện ly hôn, còn nữa, ly hôn rồi cô ta biết đi đâu bây giờ.

Nhà mẹ đẻ của cô ta hoàn toàn không có chỗ cho cô ta, không có Mã tam thì sau này cô ta làm sao có khả năng sống nổi?

Cô ta cũng không ngu ngốc hoàn toàn đâu, biết câu này không thể nói thẳng ra cho nên chỉ có thể đổi một lý do khác.

"Tôi, hức... tôi không quen... hức... không quen luật sư..."

Vệ Miên hít một hơi thật sâu, nói với bản thân phải thật bình tĩnh ôn hòa.

Vừa so sánh như thế, hình như tên ngốc Trịnh Hạo kia cũng không ngu ngốc đến vậy, xem ra sau này nên tốt với anh ta một chút mới được.

Quả nhiên, con người đều cần đến so sánh.

Ngược lại, Bạch đạo sĩ đã từng gặp qua không ít người như thế rồi, ông ta tận tình khuyên nhủ: "Cô không quen cũng không sao, cứ tìm một văn phòng luật sư lớn một chút, nếu thật sự không được thì đăng video cầu sự giúp đỡ trên mạng, bọn họ đã làm đến khó coi như thế rồi, cô cũng không cần phải sợ trở mặt!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận