Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 827: Hồi Phục

.



Chương 827: Hồi Phục

Chương 827: Hồi Phục

"Dù sao tôi cũng không đồng ý xuất viện đâu, ít nhất cũng phải nằm thêm vài ngày, đợi đỡ hơn một chút rồi về nhà nghỉ ngơi sau."

Vệ Miên tốn nước bọt rất lâu nhưng hai người này vẫn không chịu đồng ý, cuối cùng cô không còn cách nào khác, chỉ đành nằm viện thêm ba ngày rồi mới về nhà.

Trong khoảng thời gian này, Thành Quảng Nguyên đã đích thân xách túi lớn túi nhỏ đến bệnh viện, Vệ Miên nghe ông ta nói một đống lời không có dinh dưỡng xong mà vẫn chậm trễ không chịu rời đi cũng đủ biết ông ta còn định hỏi gì đó, vì thế cô dứt khoát nói rõ với ông ta.

Cái thứ bên dưới lòng đất của trung tâm mua sắm đã mất rồi, sát khí trong tòa nhà đã được Trịnh Khai Nguyên và Quách Trĩ đồng thời ra tay xử lý, chỉ cần một ngày là hoàn toàn thanh lọc sạch sẽ.

Về phần trong mộ thất, người của bộ phận đặc biệt đã kiểm tra cẩn thận rồi, cỗ quan tài to màu đen kia cũng được mang ra ngoài nghiên cứu, còn có dạ minh châu trên tường, nghe Trịnh Hạo nói thì bọn họ thậm chí còn khều luôn mấy viên gạch gạo nếp về luôn.

"Thành tổng trực tiếp lấp mộ thất đó lại là được, sau đó lại tiến hành thay đổi vẻ ngoài của tòa nhà, cứ làm giống như trước đó tôi đã nói với anh, đợi sau khi thi công xong, tôi sẽ giúp anh làm thêm một ít việc, sau này sẽ không còn xảy ra chuyện nữa, đến khi ấy thuận tiện làm phép khai vận cho anh, giúp trung tâm mua sắm tiền tài như nước, khách tới như mây."

Thành Quảng Nguyên nghe được câu này mà mừng rỡ vô cùng, rối rít cảm ơn Vệ Miên một phen.

Về phần thù lao lần này, Vệ Miên kêu ông ta đợi đến lúc khai trương trả một thể cũng được, có điều, cô cũng không quên tiêm một mũi dự phòng trước, vì đã tiêu hao quá nhiều bùa chú cao cấp cho nên chi phí chắc chắn sẽ không thấp.

"Vệ đại sư cứ việc yên tâm, chỉ cần trung tâm mua sắm có thể khai trương thì Thành Quảng Nguyên tôi tuyệt đối sẽ trả công thật hậu hĩnh."...

Sau khi Vệ Miên về nhà, việc đầu tiên chính là tắm một trận cho thật sảng khoái, sau đó thay một bộ quần áo rộng rãi, rồi cứ thế ở trên tầng thượng của nhà mình hết một ngày.

Đợi đến buổi tối là cơ thể của cô đã hồi phục lại một chút, ít nhất thì sắc mặt thoạt nhìn cũng không còn giống như trước đó, có thể đăng xuất bất cứ lúc nào, người cũng lấy lại một chút tinh thần khí với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Chẳng qua, Vệ Miên vẫn cảm thấy không đủ, cuối cùng dứt khoát đặt vé máy bay đến Cáp tỉnh, quyết định đến Hưng An Lĩnh một chuyến.

Cho đến bây giờ, Vệ Miên vẫn còn nhớ rất rõ loại cảm giác toàn thân được gột rửa trước đây, thật ra không chỉ có Hưng An Lĩnh mà toàn bộ những khu rừng nguyên sinh chưa được khai phá trắng trợn chắc hẳn đều được hết.

Nhưng với tình trạng hiện tại của cô không đủ để gánh vác những rủi ro có khả năng sẽ gặp phải khi đến nơi mới, cho nên vẫn chọn một chỗ tương đối quen thuộc là tốt nhất.

Vì thế một tuần sau, Vệ Miên và hai tên vệ sĩ bên cạnh xuống khỏi máy bay với sắc mặt hồng hào. ...

Khi Tân Hiểu Đồng lại một lần nữa nhìn thấy bà chủ nhà mình, cô ta không nhịn được mà rưng rưng nước mắt.

Hu hu hu ông trời ơi, cuối cùng cũng nhìn thấy người rồi, cô ta còn nghĩ có phải bà chủ đã bỏ trốn rồi không, điện thoại không nghe mà Wechat cũng không trả lời, mình cũng không biết nhà của đối phương ở chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể mỗi ngày canh ở club trống huơ trống hoác này.

Có đôi lúc từ sáng đến tối cũng không nhìn thấy được một người nào, thật sự khiến trong lòng phát lo lên được.

Một club như vậy có thể kiếm được tiền sao, cho dù thi thoảng có thể khai trương thì cũng chỉ tám trăm đến một nghìn đồng, liệu có hôm nào hơn nửa ngày chỉ có thể kiếm đủ tiền lương của cô ta không nhỉ?

Tân Hiểu Đồng càng nghĩ thì trong lòng lại càng lo, cảm thấy vô cùng không có tự tin.

Nếu không phải cô ta thật sự không thể tìm được một công việc tốt như thế thì chỉ sợ đã sớm khóa cửa quán, mấy hôm nay có khác gì đi làm không công đâu.

Bây giờ tốt rồi, cuối cùng bà chủ cũng trở về, suốt một khoảng thời gian đó cô ta cũng coi như không chờ đợi uống phí.

Vệ Miên nhìn thấy nhân viên tiếp tân như vậy cũng nhanh chóng hiểu ra được đã có chuyện gì, cô cười xấu hổ, thật sự ở một mình quen rồi nên quên mất vẫn còn một nhân viên như vậy nữa, lúc ở bệnh viện nhìn thấy Wechat của cô ta, vốn còn định trả lời, nhưng sau đó Trịnh Hạo làm gián đoạn nên quên mất vụ này, tiếp sau đó là đến Hưng An Lĩnh, suốt toàn bộ quá trình lại càng trong trạng thái mất liên lạc hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận