Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 55: Cô Đừng Hòng

.



Chương 55: Cô Đừng Hòng

Chương 55: Cô Đừng Hòng

Còn cả số tiền mà cô ta kiếm được nữa, cô ta cũng sẽ chủ động dâng lên cho anh ta tiêu, lại càng nghe lời mẹ của anh ta răm rắp.

Nhưng bây giờ trên bản hợp đồng ly hôn này viết gì thế này?

Căn nhà thuộc về cô ta, chỉ trả chín mươi vạn ban đầu cho anh ta thôi.

Tiền tiết kiệm trong nhà cũng đều thuộc hết về cô ta, còn cả chiếc xe mới đổi vào mùa xuân năm nay nữa cũng phải thuộc về cô ta?

Ả đàn bà Hàn Hân Tuệ này cũng thật dám nghĩ.

Triệu Hán Sinh không ngờ tất cả những chuyện này sẽ bị Hàn Hân Tuệ phát hiện ra.

Nhưng nếu không làm theo lời cô ta nói thì chỉ sợ cô ta sẽ vạch trần chuyện này ra mất.

Người bạn thuở nhỏ ngày xưa của anh ta làm việc tại khoa phụ sản bệnh viện số ba, Triệu Hán Sinh đã thông qua tầng quan hệ này để làm bệnh án giả.

Lần đầu tiên khám bệnh đã dẫn Hàn Hân Tuệ đến ngay chỗ đó, nhưng mấy lần liền đều không khởi sắc nên cô ta muốn đổi sang bệnh viện có quyền uy hơn và lớn hơn.

Bệnh viện số một thành phố Thanh Bình rất nổi tiếng khắp cả nước, một chủ nhiệm khoa phụ sản ở nơi này chính là bạn lâu năm của mẹ anh ta.

Anh ta đặc biệt kêu mẹ chào hỏi trước, sau đó vẫn luôn đi khám ở nơi đó.

Nhưng bây giờ...

Sắc mặt của Triệu Hán Sinh hết trắng lại xanh, xanh rồi lại đỏ, quả thật có thể nói là dùng đặc sắc để hình dung.

Rất lâu sau đó anh ta mới nặn ra được một câu: "Cô đừng hòng!"

Hàn Hân Tuệ tức đến bật cười, người không biết xấu hổ như thế thì còn cần chừa lại mặt mũi gì cho anh ta nữa.

Trước đó cô ta còn định chia tay trong hòa bình, đòi thêm một ít tiền từ gia đình về cho mình, đây cũng coi như là một bù đắp cho những tổn thương mà cô ta đã phải chịu suốt mấy năm nay.

Nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của hai mẹ con nhà họ Triệu lại khiến cô ta hoàn toàn không muốn thân thiện nữa!

Nhưng cứ cố tình Triệu Hán Sinh không hay biết gì, còn tính toán những quan tâm của mình với mẹ mình dành cho cô ta suốt mấy năm trời.

Thấy Hàn Hân Tuệ chẳng mảy may lay động mới chuyển sang uy hiếp cô ta.

"Có bản lĩnh thì cô đến tòa án mà kiện tôi đi, cô có thể kiện được cái gì? Nói tôi làm giả bệnh án, bằng chứng đâu? Ai biết đó có phải là bệnh án ngày xưa của cô hay không? Bây giờ sức khỏe của cô tốt lên rồi đi khám lại, đương nhiên kết quả cũng phải khác rồi!"

"Hơn nữa, cô kiện tôi rồi còn có thể làm được thế nào nữa, án kiện gì đó không phải toàn kéo dài từ ba đến năm năm hay sao, tôi không tin kết quả thẩm tra xử lý sẽ có nhanh như thế, cô nói tôi hại cô thì đúng là tôi hại cô sao? Không lấy được bằng chứng thì cô chỉ nói láo mà thôi!"

Hàn Hân Tuệ nhìn gương mặt vặn vẹo của người đàn ông trước mặt mà tức đến bật cười, tiếng cười còn càng lúc càng lớn.

Một lúc sau, cô ta mới dừng cười lại, lau khô nước mắt bị ép ra từ khóe mắt.

"Làm vợ chồng một khoảng thời gian, vốn dĩ tôi cũng không có dự định trở mặt với anh đâu mà chỉ muốn đôi bên đều không khó xử, có thể chia tay trong hòa bình, nhưng tôi thấy anh không biết thức thời, cứ cố tình không biết xấu hổ, vậy cũng đừng trách tôi không chừa lại thể diện cho anh!"

Mẹ Triệu cũng ở bên cạnh thuận theo lời con trai mà nói: "Hân Hân, tôi thấy cô cần gì phải làm như thế, bình thường chúng ta chung sống cũng như mẹ con, có lời gì mà không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện, làm ầm lên thành ra như thế, không phải sẽ khiến người ta chê cười nhà chúng ta hay sao?"

Hàn Hân Tuệ hoàn toàn không để ý đến bà ta, nói nhiều lời vô nghĩa đến đâu cũng không có tác dụng bằng chứng cứ.

Cô ta lại lấy thêm một phần văn kiện nữa ném xuống bàn, khóe miệng nhếch lên một độ cong đầy chế giễu.

Triệu Hán Sinh theo bản năng cúi đầu nhìn qua, còn chưa kịp nhìn rõ nội dung viết trên đó mà chỉ trông thấy con dấu đỏ tươi của phòng công chứng thành phố Thanh Bình.

Vậy mà con ả Hàn Hân Tuệ này lại đi công chứng kết quả kiểm tra!

Sắc mặt anh ta lập tức đen như đít nồi: "Cô làm thế có nghĩa lý gì sao?"

Hàn Hân Tuệ hoàn toàn không để ý đến anh ta mà thản nhiên mở miệng nói: "Nghe nói gần đây lãnh đạo của các anh rất coi trọng anh, có ý cho anh tiến thêm một bước thì phải? Mà đơn vị xí nghiệp coi trọng nhất chính là vấn đề tác phong, cũng coi trọng thể diện nhất, anh nói xem nếu tôi in mấy thứ này thành tờ rơi rồi đứng trước cổng đơn vị của anh phát cho mọi người, đoán xem, lãnh đạo của các anh sẽ làm thế nào đây?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận