Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 777: Uy Hiếp Ai

.



Chương 777: Uy Hiếp Ai

Chương 777: Uy Hiếp Ai

Nói rồi, bà ta lại quay đầu qua dỗ nữ sinh vẫn đang khóc sướt mướt: "Cháu gái, đừng so đo tính toán với ông bác làm gì, ông ta chỉ là một người đàn ông thô kệch, cả đời này đều không biết nói lời dễ nghe!"

Cô gái lau nước mắt, nghẹn ngào không nói gì cả, thoạt nhìn giống như đã phải chịu sự thiệt thòi rất lớn vậy.

Bảo vệ thấy thế trong lòng cũng không dễ chịu, anh ta cũng sốt ruột thay cho cô gái này nhưng sốt ruột cũng không phải biện pháp, đúng chưa?

"Người đẹp, cô nghe lời tôi đi, trước cứ qua quầy tìm đồ thất lạc của chúng tôi ngồi đợi một lúc, tôi sẽ giúp cô tìm ở bên này, nếu có người mang trả thì tôi sẽ ngay lập tức thông báo cho cô biết."

Cô gái kia lại sợ bảo vệ cứ thế mà mặc kệ như vậy, nói là kêu cô ta ngồi đợi nhưng nếu không đợi được vậy cô ta cũng không có khả năng cứ ngồi ở chỗ đó mãi được chứ?

"Không được, tôi phải đứng đây đợi, nếu không có người nào mang trả thì tôi sẽ báo cảnh sát, camera của siêu thị các người hỏng là tại các người giám sát không đến nơi đến chốn, các người cũng phải chịu trách nhiệm!"

Trên gương mặt của bảo vệ hiện lên vẻ bất mãn.

Lời này thật sự chẳng có một tí đạo lý nào hết, camera của bọn họ quả thật đang được sửa nhưng đó cũng không phải lý do thoái thác gì hết, vả lại, ví tiền của cô cũng không phải bị mất khi gửi đồ ở chỗ chúng tôi mà là nó mất từ trên người cô. bọn họ cũng chỉ có nghĩa vụ tìm giúp chứ sao còn có thể loại đổ vạ lên người vậy?

Còn nữa, giọng điệu này là tính uy hiếp ai đây?

Bọn họ cũng không sợ cảnh sát, bởi vì có phải anh ta trộm ví đâu, anh ta sợ cái quái gì?

"Người đẹp, cô nhìn đi, siêu thị ngày nào cũng có đông người như thế, chúng tôi làm việc ở cửa ra vào của siêu thị hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong, đến ngay cả việc cô đi đến chỗ nào mà chúng tôi còn không nhìn thấy, huống chi còn cách tận hai dãy tủ gửi đồ. Hay là cô cứ làm như lời tôi nói đi, trước cứ qua quầy tìm đồ thất lạc đợi đã, cách cũng không xa đến thế, ở ngay bên đó thôi."

Bảo vệ chỉ một tấm biển cách đó khoảng hơn hai trăm mét, vẫn kiên nhẫn nói với cô gái kia.

"Không được, tôi không quan tâm, tôi phải đứng đây đợi, tôi mất đồ ở đây thì phải tìm được ở đây!" Cô gái kia thấy bảo vệ vẫn dùng lý do tương tự mà lại không bằng lòng, cảm thấy anh ta chỉ muốn đuổi mình đi rồi mặc kệ việc này luôn.

Lúc này, bà bác vừa rồi còn an ủi cô gái đó cũng đã hơi không nhìn nổi nữa, bà ta lên tiếng nói giúp bảo vệ: "Cô gái này, tôi nói thật với cô, lần này cô nghe bảo vệ là không sai đâu, cô nói xem, cô cứ đứng đực ở đây cũng không có tác dụng gì, ví tiền đó cũng không có khả năng tự động bay về với cô."

"Đúng đó, nếu tôi nhặt được chắc chắn tôi cũng sẽ mang tới quầy tìm đồ thất lạc, chứ không có khả năng quay lại đây tìm người mất cửa, nhiều người như thế, sớm đã không biết đi tận đâu rồi."

"Cô nói đi, ví tiền của cô đến chính cô còn không tự cất kỹ được, sao giờ còn đổ vạ lên người siêu thị người ta thế nhỉ."

"Đúng đấy, tôi đứng đây nhìn từ ban nãy rồi, cô thậm chí còn chưa bước vào siêu thị vậy có liên quan quái gì đến bảo vệ người ta chứ."

Cô gái thấy mọi người nháo nhào chỉ trích mình là vẻ mặt lập tức không căng ra nổi nữa, nước mắt chỉ chực rơi, trông như sắp khóc đến nơi vậy.

Bảo vệ thấy thế, trên gương mặt chợt hiện ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lại như vậy nữa, chưa nói được mấy câu là lại định khóc, cũng không biết thật sự có nhiều nước mắt như vậy hay là khóc giả vờ nữa.

Điệu bộ này vừa xuất hiện, chỉ sợ những người không biết rõ tình hình đều sẽ cho rằng một người làm bảo vệ như anh ta bắt nạt nữ sinh trẻ mất.

Hơn nữa, anh ta cũng đã nhìn thấy có người giơ điện thoại lên rồi, cũng không biết sau này đăng lên mạng sẽ nói thế nào nữa!

Bảo vệ sốt ruột đến mức túa mồ hôi đầy đầu, anh ta liếc mắt nhìn đám đông vây xem với ánh mắt cầu cứu: "Các vị có ai nhìn thấy thì làm phiền giúp nói một tiếng nhé."

Trịnh Hạo có hơi coi thường cách làm của nữ sinh này. Đây không phải là bạch liên hoa một trăm phần trăm hay sao.

Bạn cần đăng nhập để bình luận