Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 683: Đặt song song với nhau

.



Chương 683: Đặt song song với nhau

Chương 683: Đặt song song với nhau

Tạ Vô Nhai nhìn tấm thẻ gỗ đó rồi hồi tưởng kỹ càng một lúc, sau đó mới đáp: "Chắc là hai hôm trước pháp hội sinh thần của Vương Linh Quan, một tín đồ có vài hành động khác thường, được người nhà của cô ta đưa tới đạo quan, lúc đó tôi mới phát ra trên người cô ta có tấm thẻ gỗ này."

Điều khiến Tạ quan chủ cảm thấy vô cùng khó hiểu chính là trước đó mỗi lần đụng phải loại thẻ gõ này đều là nhìn thấy bên cạnh người sống, còn đây là lần đầu tiên nhìn thấy trên người quỷ hồn.

Lẽ nào đối phương đã đổi chiêu rồi?

Hai người nghiên cứu một lúc lâu cũng không có được manh mối gì.

Vệ Miên xếp chín tấm thẻ gỗ này song song với nhau, cầm điện thoại chụp "tách" "tách" mấy tấm, sau đó mới dẫn Lương Hạo Nhiên tạm biệt và rời đi.

Về phần Tô Dương sẽ ở lại Tam Thanh Quan, dù sao không bao lâu nữa cũng là pháp hội Trung Nguyên, đến khi ấy cứ để đạo quan siêu độ cho cô ta luôn là được.

Trên đường trở về, Lương Hạo Nhiên nhìn ra bên ngoài cửa sổ với vẻ mặt không có cảm xúc, hai mắt trống rỗng.

Vệ Miên vẫn đang nghĩ chuyện về mấy tấm thẻ gỗ kia, cứ cảm thấy đối phương có mục đích đặc biệt nào đó, chỉ là bây giờ vẫn chưa rõ cụ thể là gì mà thôi.

Tạ Vô Nhai còn gửi mấy tấm ảnh này cho các gia chủ của thế gia thiên sư lớn như Trịnh Khai Nguyên, hy vọng mọi người để ý quan sát loại thẻ gỗ tương tự, cũng mong có ai đó hiểu về phù chú trên tấm thẻ gõ, có thể cung cấp manh mối.

Có Tạ Vô Nhai theo sát chuyện này nên Vệ Miên cũng không cần phải quá mức lo lắng.

Cô phát hiện ra đạo môn ở thế giới này cũng rất thú vị, trước đây các tông môn chú trọng vào phát triển toàn diện, các môn đều phải học hết.

Nhưng con người cũng chẳng có ai toàn năng cho nên mọi người đều có môn mà mình sở trường.

Sở trường vẫn hoàn sở trường, nhưng nhất định vẫn phải hiểu một chút về các phương diện khác, tuy rằng không đến mức độ tinh thông nhưng tuyệt đối không thể quá mức kém cỏi.

Cho nên thật sự rất khó tìm các đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, tất cả đều là những người có thiên phú dị bẩm và thông tuệ hơn người.

Người có thiên phú bình thường chỉ có thể làm đệ tử ngoại môn, có thể vào được trung tâm chắc chắn đểu là thiên chi kiều tử.

Mà đạo môn hiện giờ gần như mỗi một môn phái đều có thuật pháp mà mình sở trường, ví dụ như Mao Sơn giỏi bắt quỷ, Toàn Chân giỏi tâm pháp, Long Hổ Sơn giỏi kim quang chú, Ngũ Lôi chính pháp...

Chẳng qua, Vệ Miên chỉ cần nghĩ một chút cũng có thể hiểu được lợi ích của cách làm này.

Trong xã hội hiện đại càng ngày càng thiếu linh khí này, có sở trường trong một lĩnh vực với là biện pháp bảo toàn thực lực tốt nhất, chứ càng tham ngược lại sẽ càng nát.

Không có linh lực đủ nhiều hỗ trợ, cho dù có học hết toàn bộ thì chỉ sợ cũng chỉ được cái mã ngoài, còn không bằng chuyên tâm cho một thuật pháp, trái lại sẽ càng tinh thông hơn một chút.

Cho nên mới nói trong quá trình thế giới này đang phát triển, con người sẽ điều chỉnh những quy luật sinh tồn một cách tương ứng và thích hợp.

Mấy hôm sau đó vẫn như thường lệ, có Vệ Miên ở đây nên Phùng Tĩnh cũng nhanh chóng hồi phục, ngày nào cũng hoạt bát ồn ào, không hề bị ảnh hưởng bởi mấy chuyện này một chút nào cả.

Cô ấy chắc hẳn đã nói chuyện của Tô Dương với gia đình bởi vì một hôm đó, Vệ Miên đột nhiên nhận được một túi đặc sản to từ Hắc tỉnh, trong đó món lạp sườn mà cô thích ăn chiếm hơn phân nửa.

Vệ Miên giữ lại cho mình một phần, còn số còn lại đóng gói, gửi bưu điện đến thị trấn Thạch Đầu, đương nhiên không phải cho Hầu Tương Cầm rồi, mà là gửi cho Trần Xuân Đào.

Trước đây bác hai Trần vì chuyện của Vệ Miên mà phải chịu tai bay vạ gió, Vệ Miên nghĩ năm đó nguyên chủ cũng đã từng nhận không ít ơn huệ của người ta nên dứt khoát kêu Trịnh Hạo giúp sắp xếp cho Trần Xuân Đào đến nhà máy dược lớn ở nội thành.

Vừa vặn trước đó cô ta đã thi đỗ chứng chỉ kế hoạch, được sắp xếp ngồi văn phòng, công việc nhẹ nhàng không nói mà đãi ngộ cũng rất tốt.

Về phần bác hai Trần, Trịnh Hạo cũng thuận tiện sắp xếp cho vào xưởng, tuy rằng công việc sẽ hơi mệt một chút nhưng phúc lợi và đãi ngộ tốt, đợi chân của bác hai Trần khỏi rồi có thể đến làm việc luôn.

Thím hai Trần muốn từ chối nhưng vừa nghe Vệ Miên nói là công việc tốt như thế cũng lập tức không từ chối nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận