Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 582: Trầm cảm

.



Chương 582: Trầm cảm

Chương 582: Trầm cảm

Diêu Minh Viễn còn tưởng mình sắp được ở ký túc xá như những sinh viên bình thường khác nên trong lòng vừa hân hoan lại vừa hơi sợ.

Hân hoan là vì cuối cùng cậu ta cũng sắp được trải nghiệm cuộc sống tập thể chân chính, là loại cuộc sống tập thể có thể ăn, ở và học cùng nhau đó.

Còn sợ là vì cảm thấy tính cách của mình không được người yêu thích, liệu các bạn học có ghét cậu ta không?

Cậu ta ở trường học có thể kết bạn được không?

Hoàng Yến đã hỏi phụ huynh của mấy nam sinh cùng phòng ký túc xá, chỉ toàn hỏi con cái của họ hành hành thế nào.

Đương nhiên phụ huynh không có khả năng nói phương pháp học tập chân chính của nhà mình ra rồi, chỉ có thể nói là thức khuya dậy sớm, vô cùng cố gắng và chăm chỉ để đuổi Hoàng Yến đi, thế nhưng bà ta lại tưởng là thật.

Nhân lúc Diêu Minh Viễn về lớp học, Hoàng Yến cũng vô cùng sốt ruột tìm nhà ở gần trường học.

Bởi vì bà ta tới muộn, có mấy người muốn thuê phòng trọ ở bên ngoài đều đã tới đây từ sớm để tìm phòng đẹp cho nên suốt mấy ngày liền vẫn chưa tìm được nguồn nhà tốt gì cả.

Mà mấy hôm đó, Diêu Minh Viễn đều sống ở trong ký túc xá.

Cậu ta ngay lập tức yêu thích loại cảm giác được ở ký túc này, mọi người đều bằng tuổi nhau, cảm giác như có chủ đề nói không bao giờ hết.

Cho dù có rất nhiều thứ mà cậu ta chưa bao giờ từng nghe nói qua, cũng không thể gia nhập vào được nhưng điều đó vẫn không cản trở cậu ta cảm thấy mới mẻ và hào hứng.

Mấy cậu trai ở cùng phòng cảm thấy con người Diêu Minh Viễn này tướng tá đẹp trai, chỉ là tính cách hơi trầm và kiệm lời, có điều, chỉ cần nói chuyện với cậu ta là cậu ta chắc chắn sẽ trả lời.

Ngay lúc cậu ta cho rằng mình sắp có những người anh em tốt rồi thì đột nhiên Hoàng Yến gọi điện tới.

Bà ta đã tìm được phòng và kêu Diêu Minh Viễn phải chuyển qua bên này ngay lập tức!

Diêu Minh Viễn nghĩ đến mấy ngày sống ở ký túc xá, loại cảm giác thả lỏng về tinh thần kia là thứ mà trước đây cậu ta chưa bao giờ từng được trải nghiệm.

Nhưng bây giờ, một cuộc điện thoại đột ngột gọi tới của mẹ cậu ta đã hoàn toàn dập nát ước mơ này của cậu ta.

Diêu Minh Viễn không nhịn được mà bắt đầu phản bác nhưng lại Hoàng Yến trấn áp một cách vô tình.

Vẫn như thường lệ, bà ta kêu ca rằng bản thân mình khổ sở vất vả bao nhiêu, mấy năm nay đã phải chịu bao nhiêu khổ cực mới có thể nuôi con lớn thành người.

Nói rằng bà ta tưởng mình đã sắp hết khổ rồi nhưng bây giờ con trai lại vì một chút chuyện nhỏ mà phản kháng lại bà ta, khiến trong lòng bà ta rất buồn bã...

Diêu Minh Viễn nhìn hai bên tóc mai đã bạc của mẹ mình mà đột nhiên đôi vai sụp xuống.

Lại như thế nữa.

Cậu ta biết mẹ thật sự rất vất vả nhưng mỗi lần bị người nhai đi nhai lại mấy câu phiền lòng này vẫn khiến cậu ta càng lúc càng nghẹt thở.

Cậu ta lại một lần nữa chọn thỏa hiệp, đồng ý chuyển ra ngoài.

Ba năm sau đó Diêu Minh Viễn vẫn luôn sống với mẹ mình trong căn phòng trọ đã thuê gần trường học đó.

Ban ngày cậu ta đến lớp học, còn Hoàng Yến ở nhà dọn dẹp nhà cửa và nấu cơm, những khoảng thời gian nhàn rỗi khác đều làm công việc thủ công.

Bà ta nghe người giới thiệu mới làm công việc khâu bóng chày tại nhà, làm thủ công kiếm tiền chính là kiếm những đồng tiền vất vả, đều là dựa theo số lượng để tính tiền, mỗi ngày phải cúi đầu rất lâu khiến cho xương cổ của Hoàng Yến thường xuyên đau đến mức không ngẩng được đầu dậy.

Diêu Minh Viễn cũng đã từng khuyên mẹ đừng làm công việc này nữa, cậu ta có thể ở ký túc xá, cơm nước ở căn tin cũng rất ngon.

Nhưng tất cả đều bị Hoàng Yến từ chối hết, hơn nữa còn hết lần này đến lần khác nói với Diêu Minh Viễn rằng những vất vả mà bà ta đang phải chịu này đều là vì Diêu Minh Viễn cả, để sau này cậu ta có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.

Mỗi lần Diêu Minh Viễn nghe xong là sống lưng đều sẽ còng hơn một chút.

Sự kỳ vọng to lớn của cha, sự mong đợi của mẹ, còn cả những mấy lời mong con thành rồng rồi báo đáp bọn họ kia nữa đều đã biến thành những bao cát đè ép cậu ta khiến cậu ta không thể nào hít thở nổi.

Nhưng mấy lời này, cậu ta lại không biết phải nói cho ai nghe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận