Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 353: Khốn Kiếp

.



Chương 353: Khốn Kiếp

Chương 353: Khốn Kiếp

Cái mà nhà họ Triệu muốn là có đứa cháu trai có thể nối dõi tông đường, Nhị Ni vì sinh ra vốn đã là con gái nên thật ra sống ở nhà họ Triệu cũng không được yêu thương bao nhiêu, chỉ vì cô bé là huyết mạch thân sinh của nhà họ Triệu cho nên thái độ đối xử với Nhị Ni của hai vợ chồng già nhà họ Triệu mới không hà khắc, nhưng cũng chẳng có lấy một chút thiên vị nào.

Có điều, nói sao cũng được tính là tốt hơn Đại Ni nhiều.

Một điều vô cùng ảo ma ở đây là cặp cha mẹ Triệu Phương và Hầu Văn Đình sinh con ra trong sự chờ mong vô bờ bến, nhưng sau khi phát hiện ra đó là một bé gái, không biết trong lòng bọn họ đã thất vọng bao nhiêu, chỉ có thể nhìn cháu trai mà phát thèm lên được.

Mỗi lần từ Thanh Bình về đây là họ đều mua quần áo và đồ chơi cho các cháu trai, còn giống mẹ ruột hơn cả mẹ ruột của người ta.

Dưới hoàn cảnh như thế, hai chị em gái chỉ đành sưởi ấm cho nhau, thẳng cho đến khi Đại Ni mười ba tuổi bắt đầu có kinh nguyệt.

Dường như người nhà họ Triệu đột nhiên ý thức được đứa con gái gầy gò yếu ớt kia đã trưởng thành rồi.

Mà lúc này, Đại Ni không hề phát giác ra được điều gì vẫn chưa biết mình sắp phải đối mặt với cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời.

Một ngày ấy, ông Triệu ra ngoài đi dạo một vòng, không bao lâu sau đã dẫn thêm một lão độc thân hơn năm mươi tuổi ở trong thôn kia về nhà, bà Triệu nấu đồ ăn và hâm nóng rượu với vẻ rất nhiều tình, sau đó hai người ngồi trong phòng khách ăn uống.

Rượu qua ba chén, lão độc thân đã uống đến lâng lâng, cả người khô nóng, đang lúc sầu não vì không có cách nào giải tỏa thì lại trông thấy một thiếu nữ đương tuổi thanh xuân đột nhiên đi vào nhà.

Hai mắt của lão độc thân lập tức không kiềm chế được là liếc qua người đối phương, tầm nhìn cứ đảo quanh bộ ngực còn chưa nảy nở và cái mông không hề đẫy đà một chút nào của cô bé.

Vẻ mặt như yêu râu xanh của gã đã lọt hết vào mắt của ông Triệu nhưng lão già này lại không hề có một chút suy nghĩ nào định ngăn cản, ngược lại, trong đôi mắt hơi cúi xuống kia còn lóe lên ý cười hả hê và đắc ý.

Đợi Đại Ni đi ra ngoài rồi, ông Triệu tiếp tục chuốc rượu cho lão độc thân, thẳng đến khi gã uống đến say ngất ngưởng, nhìn thấy một con heo nái đi ngang qua cũng muốn sờ soạng vài cái.

Cũng chính vào tối hôm ấy, bà Triệu bưng một bát sữa bò qua cho cháu gái lớn một cách rất bình thường.

Sau đó lão độc thân với hai mắt mơ màng được đưa đến phòng của cháu gái cả.

Chuyện xảy ra tiếp theo đó, tất cả mọi người đều có thể đoán ra được, một lão già đã ế rất nhiều năm và một thiếu nữ đương tuổi thanh xuân đã ngủ với nhau.

Từ nhỏ Đại Ni đã sinh sống trong thôn cho nên cô bé không hiểu về phương diện này cho lắm, cũng chẳng có người nào từng dạy cô bé, nhưng cô bé thấp thoáng cảm thấy con gái còn chưa kết hôn ngủ với đàn ông là một chuyện rất mất mặt.

Mà Đại Ni lại không biết, ngay khi cô bé đang kiểm điểm bản thân, không biết có phải mình đã làm sai chuyện gì rồi không thì ông Triệu lại đang bắt chẹt lão độc thân, cuối cùng moi được một vạn đồng bịt miệng từ chỗ gã.

Hơn nữa, lão già này còn hứa với đối phương sau này muốn tìm Đại Ni ngủ thì chỉ cần trả tiền là được, khiến lão độc thân thích chí đến mức trực tiếp cảm thấy vụ bắt chẹt này cũng đáng giá.

Sau đó, ông Triệu dùng cách tương tự để mời tên độc thân ở thôn bên cạnh tới nhà, chiêu trò vẫn giống y chang như thế, số tiền bắt chẹt được cũng có lúc nhiều lúc ít.

Thậm chí còn có người đã có gia đình, nhưng thời gian lâu rồi, chán ngấy nên muốn đổi khẩu vị.

Sau này lại càng duy trì mối quan hệ lâu dài và ổn định với mấy con người đó, chỉ cần đối phương muốn tới là ông Triệu sẽ kêu Đại Ni chuẩn bị sẵn sàng từ trước, trước khi mấy người kia tiến vào phòng cũng sẽ thu tiền trước.

Cuộc sống như vậy trôi qua hơn một năm, thậm chí có vài tên súc sinh còn không chịu buông tha cho Đại Ni ngay cả khi cô bé đến tháng.

Chẳng qua chỉ mới hơn một năm, nhà họ Triệu cũng vì chuyện này mà có thể xây căn nhà hai tầng thứ hai ở trong thôn, thậm chí còn khí thế hơn cả nhà trưởng thôn.

Vệ Miên thu hồi thiên nhãn, đôi mắt trở nên lạnh lùng như băng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận