Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 96: Sát Khí

.



Chương 96: Sát Khí

Chương 96: Sát Khí

Đương nhiên, chỗ như thế này cũng có thật giả, còn phải xem bản thân bạn có thể phân biệt được hay không thôi.

Hai bên đường Phong Thủy là cửa hàng, một khoảng thời gian trước tết người mua đồ cổ đi tặng nhiều cho nên con phố này cực kỳ náo nhiệt.

Trí Viễn Trai là một cửa hàng có mật tiền lớn nhất ở đường Phong Thủy, nghe nói là tiệm cũ đã được trăm năm, ngay cả trong giai đoạn vận động còn lén lút kinh doanh buôn bán.

Trước đây, Vệ Miên kêu Lý Tuấn Bằng chuẩn bị tiền Ngũ Đế thật, anh ta cũng tìm mua ở Chí Viễn Trai.

Vệ Miên đã đi qua mấy lần rồi, đồ được bán trong Trí Viễn Trai thật sự không tồi nhưng cái giá cũng thật đắt.

Bất cứ một vật phẩm nào tốt hơn một chút đều không nằm dưới năm mươi vạn.

Cô còn nhìn thấy có người tới bên này tìm pháp khí, Trí Viễn Trai cũng nhận đơn hết.

Pháp khí mà Vệ Miên cần khá đặc thù, cũng không phải mấy thứ dùng để bày bố trận pháp phong thủy nhằm tăng cao tài vận mà là để khắc chế âm sát khí.

Đại đa số vật phẩm như thế chính bản thân đã mang sát khí khá nặng rồi, hơn nữa còn thuộc dạng binh khí nên khả năng xuất hiện trong cửa hàng là rất thấp.

Cô kêu nhân viên của Trí Viễn Trai giúp để ý một chút, nếu gặp được thì có thể gọi điện cho cô.

Lúc cô đang đi ra ngoài lại bị một người phụ nữ mặc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt bước từ cửa vào thu hút sự chú ý.

Làn da của người phụ nữ tối tăm nặng nề, hai con mắt trũng xuống, liếc nhìn một cái trông giống như người mắc bệnh nặng gì đó.

Nhưng Vệ Miên lại trông thấy hắc sát khí tỏa xung quanh người phụ nữ này, cô hơi nhíu mày, khí tức này hơi quen thuộc.

Cô dừng bước chân giả bộ như đang nhìn một con dao găm trên giá hàng bên cạnh, nhưng thực tế, lực chú ý đều dồn lên người người phụ nữ đó.

Người phụ nữ này quen biết nhân viên vừa mới nhận đơn của Vệ Miên.

"Chị Tiền, có chuyện gì trông khí sắc của chị lại kém như thế?" Nhân viên tiệm hỏi với giọng điệu hơi lo lắng.

Tiền Lệ vung tay với vẻ mệt mỏi: "Đừng nói nữa, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà gần đây tôi cứ cảm thấy cả người không thoải mái, quán các người có bán bùa bình an không, lấy cho tôi mấy cái đi."

Tiền Lệ nói xong lại đột nhiên cảm giác cơn đau đầu kia lại kéo tới, cô ta không khỏi giơ tay ấn huyệt Thái Dương.

Đợi cơn đau nhức đó qua rồi, sắc mặt mới dịu đi một chút.

Nhân viên tiệm lấy ra ba cái hộp trong chiếc tủ đằng sau rồi lần lượt đặt lên quầy hàng.

"Ba tấm này đều do chính Trịnh đại sư vẽ, hôm qua đồ đệ của ông ấy vừa mới mang qua đây, ông chủ của chúng tôi đều không dám mang ra ngoài bày, chị dùng một tấm là đủ rồi." Nhân viên tiệm dùng giọng điệu hơi kính trọng khi nhắc đến Trịnh đại sư.

Vệ Miên nghĩ vị Trịnh đại sư này chắc hẳn là một người rất lợi hại đây, không biết thực lực thế nào.

Cô cũng chưa gặp được một đại sư phong thủy nào trong thế giới này, còn mấy tên gà mờ ở công viên và dưới chân cầu lại gặp được không ít.

Tiền Lệ vừa nghe thấy là Trịnh đại sư vẽ, bàn tay duỗi về phía cái hộp cũng trở nên trịnh trọng hơn vài phần.

Cô ta cầm bằng hai tay rồi từ từ mở ra.

Vệ Miên lặng lẽ nhích lại gần bên đó hơn một chút, thò đầu nhìn qua.

Trong cái hộp để một lá bùa giấy được gấp thành hình tam giác rất chỉnh tề và ngay ngắn, trên lá bùa còn tản ra kim quang hơi yếu.

Vệ Miên: "!"

Chỉ thế?

Linh khí cũng ít quá rồi đấy!

Cô không khỏi thấy hơi thất vọng, lẽ nào thầy phong thủy lợi hại chỉ có trình độ này, còn không giỏi bằng lúc cô vừa mới nhập môn học vẽ, càng khỏi cần nhắc đến hiện tại.

Tiền Lệ cẩn thận đóng cái hộp lại, ôm chặt trong lòng.

Trong nháy mắt chạm vào lá bùa bình an, cô ta cảm thấy cả người thoải mái hơn không ít, xem ra gần đây quả thật cô ta đã đụng phải thứ dơ bẩn nào đó rồi.

"Vẫn năm mươi vạn một lá phải không?"

"Sáu mươi lăm vạn." Nhân viên tiệm kia cất hai chiếc hộp còn lại vào trong tủ, lúc này mới tiếp tục nói: "Chị cũng biết Trịnh đại sư càng ngày càng lớn tuổi rồi, ông ấy rất hiếm khi vẽ bùa cho nên cái giá này..."

Tiền Lệ nghe được lời này cũng không nói gì cả mà chỉ gật đầu, sau đó móc một chiếc thẻ ngân hàng trong túi đưa qua: "Hiển nhiên rồi, vậy quẹt thẻ đi!"

Vệ Miên: "!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận