Đại Lão Huyền Học Lại Đi Bày Quán Vỉa Hè

Chương 901: Mục Đích

.



Chương 901: Mục Đích

Chương 901: Mục Đích

Trái tim của Dương Thiên Cương trầm xuống, biết đối phương không phải một người dễ đối phương bèn lập tức thả lỏng vẻ mặt, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Không biết tiểu hữu tới đây là có việc gì? Nếu có chuyện gì có thể giúp đỡ thì hiển nhiên Dương Thiên Cương tôi sẽ không từ chối."

Dương Thiên Cương ngoài miệng nói lời khách sáo nhưng ánh mắt sâu xa khó lường ấy vẫn đảo quanh người Vệ Miên như cũ.

Ông ta làm vậy cũng coi như thuận tiện tự báo tên tuổi, nếu có nghiên cứu về giới phong thủy Hồng Kông thì không có khả năng chưa từng nghe nói tới tên của ông ta, như vậy muốn đối phó với ông ta cũng phải cân nhắc cẩn thận.

Sắc mặt của Vệ Miên không có bất cứ sự thay đổi gì cả, chỉ gật nhẹ đầu, không hề nhìn ra được sự khiếp sợ khi một mình chạy tới địa bàn của người khác.

"Mục đích à?"

Cô gõ vào cằm mình sau đó nâng mắt lên nhìn, không hề che giấu mục đích của mình mà đáp: "Mục đích đại khái là dẫn một người nào đó mà các ông đã bắt từ Thanh Bình tới đây về, lúc tới thế nào thì tôi phải đưa về nguyên thế đó."

Đôi mắt đen láy đó của Vệ Miên rơi lên người Dương Thiên Cương và Châu Trường Sinh, uy áp như có thực chất vậy.

Đôi môi hồng của cô hơi hé: "Thiếu một cọng tóc cũng không được."

Con ngươi của Châu Trường Sinh chợt co rút, sắc mặt của ông ta trầm như nước. Ông ta cười lạnh một tiếng: "Vị tiểu thư này chắc là có nhầm lẫn gì rồi, tôi không hề dẫn ai từ Thanh Bình gì đó về đây, huống chi, Châu Trường Sinh tôi quang minh lỗi lạc một đời, càng không có chuyện giở thủ đoạn bắt người về."

Ánh mắt của Vệ Miên chuyển về phía ông ta, trong đó hiện ra vẻ khinh thường rất rõ ràng.

"Tôi khuyên Châu tiên sinh tốt nhất đừng giả ngu, thiết nghĩ, chắc hẳn vị Dương tiên sinh bên cạnh ông đã nhìn ra được thân phận của tôi rồi, nếu không nắm chắc một trăm phần trăm thì tôi cũng sẽ không tới đây đâu, các ông bắt cóc người ta đến đây để làm gì, đừng tưởng có thể giấu được tất cả mọi người."

"Chỉ sợ cơ thể của Châu tiên sinh đây sắp không được rồi nhỉ? Tôi đoán có phải vị bên cạnh ông đã bói ra được một sinh cơ kia của ông ở trên người cô gái bị bắt cóc tới đây phải không?"

"Hơn nữa, bát tự của hai người các ông hợp nhau, cô ta giống như một bình chứa nội tạng trời sinh được chuẩn bị cho ông nhỉ?"

Châu Trường Sinh nhìn chằm chằm vào Vệ Miên, vì khoảng thời gian này bệnh tình thật sự quá mức nặng cho nên con mắt của ông ta đã hơi lồi ra, lúc này nhìn chằm chằm vào Vệ Miên cũng không tự chủ được mà trừng to, khiến cho nhãn cầu trông càng như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

"Cô muốn làm gì? Tôi không biết cô đang nói gì hết!"

Vệ Miên cười nhạt: "Tôi không tới đây để trưng cầu ý kiến của ông mà là tới để thông báo cho ông biết, nếu như ông lập tức thả người vậy hiển nhiên tôi cũng bằng lòng ra tay nương tình, nhưng nếu ông u mê không chịu tỉnh ngộ thì tôi cũng không phải loại người nhân từ và mềm lòng gì đâu."

Trước đó cô đã nhìn thấy Châu Trường Sinh trong thiên nhãn rồi, người này quả thật có tướng mặt một đời phú quý, nhưng mệnh cung của ông ta lại bị một luồng sương mù bao phủ khiến cô không thể nhìn ra được mệnh số của ông ta.

Chỉ có thể nói là bên cạnh người này có thầy phong thủy nhúng tay vào, hơn nữa, người này đã dùng một vài thủ đoạn để che giấu mệnh số của ông ta.

Không quan tâm đến mấy vấn đề này mà chỉ từ riêng một vài đặc điểm tướng mặt của Châu Trường Sinh là có thể nhìn ra được người này không có tướng mặt trường thọ, thế nhưng bây giờ ông ta đã gần tám mươi tuổi rồi mà vẫn còn sống nhăn răng.

Giống như chính bản thân ông ta đã nói đó, trước đó đã thay một quả tim mới, cứ nhìn thủ đoạn mà ông ta đã dùng với Vương Tịnh Bạch, Vệ Miên không tin một quả tim trước của ông ta là đợi người khác hiến tặng cho.

Cho nên vừa rồi khi đối diện với Châu Trường Sinh, cô đã quan sát kỹ càng ông ta một phen trước.

Tuy rằng mệnh cung của người này bị che giấu nhưng trên người ông ta chắc chắn không chỉ gánh một mạng người, chỉ là vì bên cạnh vẫn luôn có cao nhân giúp hóa giải nhân quả nên mới sống yên ổn được đến bây giờ.

Người như thế cho dù là người giàu có nhưng cũng là làm giàu bất nhân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận